Lúc này, một phụ nữ ước chừng bốn mươi tuổi, người mặc một bộ sườn
xám mai hồng, mặc dù niên kỷ không nhỏ, nhưng bảo dưỡng lại rất tốt,
người bình thường nhìn qua một lần chắc cũng cho rằng cô ta hơn ba mươi
tuổi mà thôi, mà Dương Hiểu Đồng nhìn tuổi tác người thì lại tương đối
chính xác.
Hai cúc trên cùng sườn xám áo của người phụ nữ kia không có cài vào,
lộ ra đào tiên cuộn trào mãnh liệt, giơ tay nhấc chân, mị lực của nữ nhân
hiện rõ. Mái tóc quăn cuộn sóng, nhìn qua thành thục mà lại quyến rũ.
Chỉ đáng tiếc, bộ dáng trên mặt cô ta nhe nanh múa vuốt đã phá hủy hình
tượng của cô ta, Dương Hiểu Đồng âm thầm lắc lắc đầu, ở đây nhiều người
như vậy, người phụ nữ này một chút cũng không sợ phá hủy hình tượng của
mình.
“Cô!” Người phụ nữ kia vốn rất tức giận, nhưng vì muốn đạt được mục
đích chuyến này của mình, vẫn không có bởi vì chuyện này mà ầm ĩ. Chỉ là
trong lòng âm thầm kinh hãi, cô gái trẻ tuổi thanh thoát này, vậy mà có thể
làm ảnh hưởng tâm tình của cô ta, thật đúng là lợi hại.
Nếu Dương Hiểu Đồng biết suy nghĩ trong lòng cô ta nhất định sẽ cười
nhạt, đạo lý này ai cũng hiểu, bởi vì chính cô ta cũng không tố chất gì, cho
nên cô vừa nói cô ta liền sẽ phá lệ để ý.
Như vậy cũng tốt, so với một mỹ nữ, cô biết mình nhìn đẹp, cho nên thời
gian người khác kêu cô xấu nữ, cô cũng chỉ là cười trừ, bởi vì chuyện này
không phải thật, không có khả năng ảnh hưởng đến tâm tình của cô. Ngược
lại, một xấu nữ, lúc nghe thấy người khác kêu cô ta xấu nữ, cô ta liền vô
pháp cười trừ, bởi vì người khác nói là sự thật.
“Cô chính là chủ tịch ở đây phải không? Tôi muốn khiếu nại, sản phẩm
của các ngươi chất lượng quá kém, mặt của ta ở chỗ các ngươi làm mỹ
dung, bây giờ lại nổi lên nhiều mụn như vậy, các ngươi căn bản là lấy làn