Lý Huyền trừng mắt, đi đến, lấy keo xịt tóc trên bồn rửa xịt vào tay
mình, xoa xoa, không kiên nhẫn nói: “Cậu cúi đầu xuống.”
Lâm Hi nghi ngờ nhìn cô một cái, khẽ kêu lên, không tình nguyện mà
khom lưng cúi đầu, vươn đầu đến trước ngực Lý Huyền, Lý Huyền duỗi tay
vuốt lên mái tóc rối tung của anh, thật là ngốc, đến tóc của mình cũng
không xử lý được, ngần ấy năm anh sống như thế nào vậy?
“Tại sao lại cắt tóc?”
“Hè đến, nóng.”
“Nói bậy.” Lý Huyền không tin: “Vì vòng đấu loại đúng không.”
Lâm Hi ừm một tiếng, không trả lời cô.
“Cậu cũng biết, quả đầu như ổ gà của cậu rất nhức mắt à?” Lý Huyền
vuốt tóc cho anh.
“Cút cút cút!” Lâm Hi xoay người đi, lại bị Lý Huyền giữ chặt cổ áo,
kéo anh lại, cầm bình xịt gôm xịt lên đầu anh, xem như bước tạo hình cuối
cùng.
“Được rồi.” Lý Huyền cười cười, ngắm nhìn anh, đúng là sau khi thay
đổi kiểu tóc, khí chất của anh hoàn toàn khác trước, có khuôn mặt này giữ
thể diện, bất kể đi đến đâu, cũng là phong cảnh.
Lâm Hi xoay người nhìn mình trong gương, tự luyến mà vuốt cằm,
ngó trái ngó phải, thưởng thức chính mình: “Cũng được đấy!”
Câu này có được coi là khẳng định tay nghề của cô không?
Lý Huyền lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm như vậy, cũng gặp
không ít nam nghệ sĩ, loại tạo hình nào hấp dẫn fans nhất, cô quá hiểu.