Đúng vậy, đầu xuân tuyển tú thì ngươi cũng không cần ván cầu ta nữa!
Mạnh Tang Du trào phúng, lửa giận vốn đang âm ỉ giờ bùng lên, né khỏi
vòng ôm của hắn, “Ta có thể tự ứng phó được, không phiền Hoàng thượng
quan tâm! Tránh ra, ta muốn xử lý cung vụ!”
Lúc này ngay cả hai chữ ‘thần thiếp’ cũng quên nói. Chu Vũ Đế cảm
thấy mỹ mãn, nới ra hai tay, nhẹ nhàng nói, “Được rồi, trẫm không phiền
nàng nữa, lửa giận của bé con quả thật ghê gớm!”
Mi mới là bé con, cả nhà mi mới là bé con! Cái biệt danh này buồn ọe
không chịu được, mà cái giọng của hắn lại sến súa chảy nước nữa chứ.
Mạnh Tang Du run lẩy bẩy, sờ sờ mu bàn tay nổi đầy da gà, lật lật sổ sách
xem xét, ánh mắt lóe lên tia sáng nghiền ngẫm. Xem ra trình độ tha thứ bao
dung của hắn với cô quả rất cao, vấn đề là không biết cao đến bao nhiêu.
Mạnh Tang Du dùng ánh mắt phức tạp nhìn thoáng qua người đàn ông
ngồi kia, hắn lại mỉm cười nhìn lại cô. Nụ cười này đơn giản đến mức
không còn gì đơn giản hơn, lại thêm cái gì đó rất ngu đần, nhưng không biết
vì sao lại làm cô run sợ. Vội vàng cúi đầu, Mạnh Tang Du tập trung nhìn sổ
sách, vành tai lặng lẽ đỏ ửng lên.
﹡﹡﹡﹡
Xử lý xong công việc, hai người nắm tay nhau trở về Bích tiêu cung.
Trước đây dọc theo con đường này lúc nào cũng có thể dễ dàng bắt gặp tần
phi trang phục bay bay theo gió, nhưng hôm nay lại không thấy bóng người
nào. Mạnh Tang Du kinh ngạc nhíu mày, thấy thị vệ đứng canh giữ hai bên
đường, bỗng nhiên ngộ ra.
“Sau này nàng cứ theo đường này đến Càn Thanh Cung, họ sẽ không
dám làm phiền nàng nữa.” Siết lấy bàn tay nàng, hắn lấy lòng nói.
Mạnh Tang Du gật gật đầu, khóe mắt hơi xếch nhìn thoáng qua, bộ dáng
quyến rũ đáng yêu như vậy khiến tim hắn đập thình thịch.