Nghĩ đến đây, trong lòng Thời Yên vẫn có chút vui rạo rực, cô nhìn
Lục Cảnh Nhiên đi bên cạnh, nói: "Cos không thể chỉ giống sơ sơ, còn phải
rất giống. Tổng giám đốc ngày thường nói chuyện thích nói thành ngữ bốn
chữ, anh chú ý một chút."
Lục Cảnh Nhiên nói: "Chẳng biết cái gì."
"Đúng vậy, chính là cảm giác này."
"...... Không thể hiểu được."
"Rất tốt."
"......" Im lặng là vàng.
Trước khi vào phòng, Thời Yên mua coca và bắp rang cho mình, sau
đó cho Lục Cảnh Nhiên một cái sạc dự phòng.
Lục Cảnh Nhiên: "............"
Buổi sáng người tới xem phim không nhiều lắm, hơn nữa bộ phim này
đã chiếu một thời gian, phòng chiếu phim chỉ ngồi một nửa người. Không
biết là có vấn đề gì, người xem trong phòng đợi hai mươi phút vẫn không
thấy chiếu. Mọi người bắt đầu nghị luận sôi nổi, nhân viên rạp chiếu phim
chạy vào nói, cái phòng này bị hỏng, bảo bọn họ tới một phòng khác.
Lúc Thời Yên mua vẻ chọn phòng rộng, cảm thấy phòng rộng màn
ảnh lớn xem thoải mái hơn, hiện tại nhân viên thấy bọn họ ít người liền
chuyển bọn hỏi tới một phòng nhỏ cách vách, không nghĩ tới cái phòng này
quá nhỏ, không chứa đủ nhiều người như vậy.
Người mua vé tự nhiên náo loạn, lại giằng co mười mấy phút, mắt Lục
Cảnh Nhiên lại loé ánh sáng.
Thời Yên: "......"