CÙNG NAM CHÍNH NGỌT VĂN YÊU ĐƯƠNG - Trang 1105

"......" Thời Yên yên lặng thật lâu, mới hỏi, "Cho nên nội tiết mất cân

đối, thật sự bị phóng xạ trọc đầu!"

"......" Tuy rằng cảm thấy cô bắt sai trọng điểm, nhưng Lục Cảnh

Nhiên vẫn nghiêm túc mà trả lời, "Sẽ trọc đầu, phóng xạ trọc đầu cần kỹ
xảo nhất định."

Thời Yên "phì" cười, nhìn Lục Cảnh Nhiên nói: "Cảm ơn anh giúp tôi

xả giận." Nhiều năm như vậy một mình cô ở bên ngoài kỳ thật cũng chịu
không ít ấm ức, phần lớn đều là cố gắng đối diện, thực sự không qua cũng
chỉ có thể tự tiêu hóa.

Giờ bông dưng có người che chắn trước cô, giúp cô ngăn cản tất cả

chông gai, cảm giác này khiến mũi cô ê ẩm. Cô cho rằng cô đã quen ở một
mình, cũng cho là cái gì mình cũng có thể chống đỡ, nhưng sâu trong lòng
cô, kỳ thật vẫn hi vọng có lúc có thể có người để ỷ lại.

Chẳng qua cô cũng rõ ràng, một khi quen ỷ lại, lúc mất đi phải cần

một thời gian rất dài mới có thể thích ứng dựa vào chính mình.

Lục Cảnh Nhiên dường như luôn có thể đoán được tâm sự của cô, anh

nhìn cô, nghiêm túc nói: "Tôi sẽ không rời khỏi em."

Anh đợi cô năm mươi năm, lại vì cô trở lại thế giới năm mươi năm

trước, cũng chỉ là vì có thể sống cùng cô hết một đời.

"Bữa sáng sắp xong rồi, em mau đi rửa mặt đi." Lục Cảnh Nhiên nhìn

cô nói.

Thời Yên lên tiếng, hít hít cái mũi, tới phòng vệ sinh đánh răng. Có

thể là thất thần, đầu bàn chải chọc vào lợi, vừa lúc là vị trí răng khôn mọc.

Thời Yên: "......"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.