Người phụ nữ sửng sốt một chút, mới hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Lục Cảnh Nhiên nói: "Con cũng không nhớ rõ, sau khi con tỉnh lại thì
mất trí nhớ. Là em họ đã cứu con." Anh nói rồi kéo Thời Yên đến trong
phạm vi màn hình.
Thời Yên tránh cũng không thể tránh, đành phải căng da đầu nói:
"Chào dì ạ, con là Mỹ Lệ."
Người phụ nữ nhìn cô khẽ gật đầu: "Mỹ Lệ à, đã lớn như vậy rồi ư,
trong khoảng thời gian này sống có quen không?"
"Khá tốt ạ, anh họ rất chăm sóc con."
"Vậy là tốt rồi." Người phụ nữ lại đánh giá cô, "Sao con không giống
trong ấn tượng của dì lắm nhỉ?"
Thời Yên ha ha cười hai tiếng: "Con gái mười tám thay đổi lớn, có
phải con xinh hơn không ạ?"
"Đúng thật." Người phụ nữ cười cười, hỏi cô, "Anh họ con là sao?"
"À thì...... Con cũng không rõ ràng lắm, sau khi anh ấy ngã rồi tỉnh lại
không còn nhớ gì hết." Nói tới đây, cô lại bổ sung một câu, "Có điều hình
như gần đây anh ấy đang hồi phục kí ức, anh nhớ rõ chuyện bị lừa phi
thuyền lúc còn nhỏ."
Lục Cảnh Nhiên: "......"
Thời Yên nhắc tới chuyện này, sắc mặt mẹ Lục Cảnh Nhiên cũng
không tốt lắm, chuyện này không chỉ còn mới mẻ trong kí ức của Lục Cảnh
Nhiên, bà và bố Lục Cảnh Nhiên cũng nhớ rõ ràng. Bởi vì không có phi
thuyền, bọn họ không thể không từ bỏ kế hoạch du lịch, trực tiếp quay trở