CÙNG NAM CHÍNH NGỌT VĂN YÊU ĐƯƠNG - Trang 452

Hiện tại việc làm ăn của hiệu sách không bằng trước, càng không cần

phải nói hiệu sách nhà Thời Yên nhỏ như vậy. Tuy rằng mỗi ngày khách tới
không nhiều lắm, nhưng Thời Yên lại cực kỳ thích công việc này.

Bởi vì nó gần như không cần tiếp xúc với người khác. Khách tới mua

sách cũng phần lớn là chọn sách xong thanh toán tiền rồi rời đi, sẽ không
giao lưu nhiều với cô làm gì.

Hiệu sách cách nơi Thời Yên ở không xa, hàng ngày cô đều đi bộ tới.

Vừa đi đến dưới tiểu khu, Thời Yên đã bị mặt trời chiếu lại quay lại. Hiện
tại còn chưa đến 8 giờ, nhưng ánh mặt trời ở trong mắt cô vẫn rất chói mắt.

Khó trách cô muốn để tóc mái dày nặng như vậy, che hơn nửa khuôn

mặt của mình. Cô lên tầng tìm, không tìm được ô, đành phải cầm chiếc mũ
đội lên đầu rồi lại lần nữa ra ngoài.

Có mũ che, cô cảm giác dễ chịu hơn nhiều, đẩy mắt kính theo thói

quen, cô cầm túi vải của mình đi ra ngoài. Hơn 8 giờ đã rất náo nhiệt, dòng
người dòng xe cộ đi làm đều tắm mình dưới ánh mặt trời.

Thời Yên tốn năm phút đồng hồ đi đến hiệu sách, mở cửa cuốn ra.

Hiệu sách có dạng kéo dài, hai bên và ở giữa đều trưng đầy sách, chỉ chừa
hai lối đi cực hẹp đủ cho một người đi. Ngoài sách ở tầng dưới này, tầng
hai hiệu sách còn có một gác mái nhỏ, bên trong cũng chất đầy sách.

Số lượng sách lẻ hiệu sách nhà cô kém hiệu sách khác, nhưng thắng ở

chỗ có rất nhiều sách cũ không thể mua được ở hiệu sách khác. Thường
thường sẽ có khách hàng đặc biệt tới đây tìm sách, tìm được cuốn sách
mình muốn sẽ rất vui.

Gác mái tầng hai chủ yếu là những sách cũ này, Thời Yên định thừa

dịp hôm nay thời tiết tốt, quét dọn gác mái một chút, thuận tiện mang sách
cũ lau chùi rồi phơi qua một chút. Cô xách thùng nước và cây lau nhà, leo
lên trên tầng hai, đẩy cửa gỗ nặng trịch ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.