CÙNG NAM CHÍNH NGỌT VĂN YÊU ĐƯƠNG - Trang 498

"J, tôi bắt được một người ở hiện trường." Vưu Lý xách theo một

người như xách gà trở lại tổ công lược, ném người xuống đất, "Lúc tôi đến
gã ta đang chuẩn bị bỏ chạy."

Lục Cảnh Nhiên nhìn thoáng qua người trên mặt đất, là người đàn ông

trung niên không quá bắt mắt. Anh đi qua, hỏi gã: "Cứ điểm của tổ chức
các người ở đâu? Còn có ai tham dự?"

Người đàn ông ngẩng đầu lên nhìn anh, nở nụ cười trào phúng: "Mày

cho rằng tao sẽ nói cho mày? Mày biết không, cả trò chơi người tao ghét
nhất chính là mày."

Lục Cảnh Nhiên ngồi dậy, nhìn gã không nói chuyện, người đàn ông

đánh giá anh, tức giận bất bình nói: "Đàn ông lớn lên đẹp như vậy có ích
lợi gì? Lại không phải đàn bà, còn phải dựa vào bề ngoài mua vui cho
người khác. Mỗi lần nhìn thấy mấy con nhỏ thét chói tai với mày, tao cảm
thấy rất phiền, một đám như con ngốc."

Lục Cảnh Nhiên bị gã nói như vậy một hồi, cũng không có quá nhiều

phản ứng, trái lại Thời Yên một bên đã tức giận không thôi: "Anh dựa vào
cái gì nói anh ấy như vậy! Bản thân xấu còn không cho phép người khác
đẹp? Đẹp thì có gì mà vô dụng, tôi thấy anh ấy tâm trạng sẽ tốt, nếu đàn
ông đều là đại móng heo, vì sao tôi không tìm một móng heo đẹp chứ? Đàn
ông các người đều thích gái đẹp, cho rằng phụ nữ lại thích xấu à? A, ngu
xuẩn."

Cô nói xong, cả căn nhà yên tĩnh một lúc lâu, tất cả mọi người như suy

tư gì, bắt được trọng điểm khác nhau trong lời nói của cô. Lục Cảnh Nhiên
giật giật khóe miệng, nhìn cô nói: "Cô nói chuyện lưu loát rồi."

Anh vừa nói vậy, Thời Yên mới phát hiện vừa rồi mình đúng là một

hơi nói xong mấy lời kia, cả ngắt hơi cũng không có.

"...... Ờ thì, tôi vốn dĩ chỉ là bệnh tâm lý. Vừa sốt ruột thì lưu loát."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.