từng đã làm không ít, nhưng nếu danh thiếp trên tay cũng là giả, vậy chi phí
cũng quá cao. Cô buông danh thiếp, nhìn người đối diện: "Nếu ông cũng là
con trai Âu Văn Phú, sao lại đánh chủ ý lên nhà mình?"
Nhắc tới cái này, vẻ mặt Âu Thế Xuyên trở nên có chút dữ tợn: "Đúng
vậy, tôi là con ông ta, nhưng ông ta chỉ cho tôi một chút cổ phần công ty,
một căn nhà cũ, tống cổ ăn mày sao? Ông ta tình nguyện để lại tài sản cho
một cháu gái đã chết, cũng không cho người còn sống như chúng tôi!"
Thời Yên cau mày suy nghĩ một lát, nói: "Nếu Âu Mỹ Lệ thật sự đã
chết, vậy bản di chúc này hẳn là không có hiệu quả, người chết làm sao kế
thừa di sản?"
Âu Thế Xuyên cười châm chọc: "Luật sư cũng là nhắc nhở ông ta như
thế, cô đoán ông ta nói như thế nào? Ông ta nói nếu Âu Mỹ Lệ thật sự đã
chết, thì quyên góp số tiền đó ra ngoài, xem như trả nghiệp kiếp trước ông
tạo ra."
Cho nên Âu Mỹ Lệ cần phải còn sống, ông mới có khả năng nhận số
tiền này.
Thời Yên không lập tức trả lời ông, người đàn ông đứng lên, mời nói:
"Nơi này không tiện nói chuyện, chúng ta đổi nơi khác lại nói chuyện."
Thời Yên sẽ không tùy tiện đi cùng người xa lạ, cho nên cô dẫn Âu
Thế Xuyên tới một quán nhỏ mình quen thuộc, bảo ông chủ đặt một phòng.
Âu Thế Xuyên rất phối hợp với cô, ngồi vào phòng, rồi lấy nhiều tư liệu ra
hơn.
Thời Yên trước hết nhìn về phía ảnh chụp Âu Mỹ Lệ, người trên ảnh
không hoàn toàn giống cô, nhưng thật sự quá mức giống, điểm này khiến
cô rất để ý.