hoạch này đã được trình lên Eisner phê duyệt. Gold biết phần lớn
các ủy viên hội đồng quản trị không ủng hộ ông và như vậy nghĩa là
các ủy viên không sẵn lòng chấp nhận việc gạt Eisner ra khỏi hội
đồng. Ngay cả Tom Murphy, người từng ca ngợi Gold vì dám nói lên
ý kiến cá nhân, cũng quyết định ủng hộ Eisner và nói rằng việc
ủ
ng hộ Gold sẽ chỉ vô ích vì Gold vẫn chỉ là thiểu số. Mặc dù vẫn
tiếp tục gặp riêng các ủy viên nhưng chiến dịch của Gold phải dừng
lại sau khi ông gặp Watson vì Eisner đã biết việc ông đang làm.
Nhưng Gold vẫn quyết tâm làm tới; đầu tháng Chín, ông gửi lá
thư chi tiết, dài tới 8 trang cho các ủy viên hội đồng quản trị nhằm
phân tích rõ các kết quả kinh doanh yếu kém của Disney, việc
không đạt được mục tiêu của các kế hoạch 5 năm trước đây và nhấn
mạnh rằng các ủy viên hội đồng quản trị phải sâu sát hơn nữa vào
các hoạt động của công ty sau khi xảy ra bê bối của Enron và nhiều
công ty khác. “Ban quản lý chia sẻ thông tin nhỏ giọt; thay vì có sự
đối sánh thực tế với mục tiêu đã đề ra, ban quản lý chỉ nói đến
những thông điệp có vẻ tươi sáng mỗi khi có phim mới sắp công
chiếu và các chương trình thử nghiệm trên truyền hình,” Gold
viết. “Hội đồng quản trị cần phải cẩn thận rà soát hoạt động trước
đây của công ty, đo lường hiệu quả quản lý dựa trên việc so sánh kết
quả đạt được với những lời hứa hẹn và các mục tiêu đề ra, xây dựng
dữ liệu và đánh giá độc lập đối với các vấn đề mang tính chiến
lược. Chúng ta không thể tiếp tục đưa ra các quyết sách quan trọng
chỉ dựa vào thái độ ‘hãy tin tôi; và những kết luận phi lý của ban
quản lý.”
Gold đề nghị tổ chức một cuộc họp đặc biệt của Hội đồng quản
trị (ông cũng là ủy viên của hội đồng) nhằm thuê tuyển các tư vấn
bên ngoài đến “rà soát” Disney. Dù vận dụng thuật ngữ khác nhưng
cụm từ này vẫn đồng nghĩa với việc “rà soát ban quản lý” từng được
tiến hành nhằm trục xuất Ron Miller khỏi công ty vào năm 1984