Lưu Trọng Thiên cảm thấy Uy Thất Thất hết sức khôi hài, mới có một
tí rượu đã khiến cô trở nên thảm thương như vậy, biểu hiện chẳng khác gì
tiểu nữ nhân, hắn đưa một cốc nước cho Uy Thất Thất “Nước đây! Uống
đi!”
Thất Thất nghe loáng thoáng, hình như là nước, há miệng uống ừng
ực, còn chưa kịp thở ra hơi, Lưu phó tướng đã tới rồi.
“Uy phó tướng! Ta mời cậu một chén, ta thực sự khâm phục cậu!” Lưu
phó tướng nhấc chén rượu lắc la lắc lư, vừa nhìn đã biết là uống nhiều rồi.
“Không uống, khó uống lắm!” Thất Thất bịt mũi.
“Nam nhân đâu thể không uống rượu, uống, không uống, ta sẽ chuốc
cho cậu!”
Lưu phó tướng tiến lên, nắm lấy cằm Uy Thất Thất “Đừng có xử sự
như một tiểu cô nương thế!”
Dứt lời, thực sự chuốc rượu cho Uy Thất Thất, đám binh lính lớn tiếng
cười vang.
“Đúng rồi, nam nhân là phải như vậy!” Lưu phó tướng quay mặt về
phía toàn thể binh lính, lớn tiếng hô “Uy phó tướng đã lập được công lao
lớn, giúp chúng ta tránh được việc phải bỏ mạng, đồng thời đánh lui đại
quân Hung Nô, phải chăng nên khen thưởng!”
“Phải!”
“Uy phó tướng! Mau nói với Vương gia, cậu muốn được ban thưởng
thứ gì, chức quan hay là mỹ nhân?”
Do bị chuốc rượu, mặt mũi Thất Thất đỏ bừng đến nỗi thở không ra
hơi, hồi lâu sau mới hít thở thông, không ngừng ho khan, nói không nên