Sau khi Uy Thất Thất nói xong, tất cả mọi người đều vỗ tay, Thất Thất
xua tay một cái “Thôi giải tán, quay về nghỉ ngơi, buổi chiều chúng ta tiếp
tục nói về việc thích ứng với sa mạc.”
“Xem ra ngươi định dẫn binh lính tiến vào sa mạc tấn công Hung
Nô?” Lưu Trọng Thiên nhìn Thất Thất với vẻ tán thưởng, tại sao cô lại biết
nhiều như vậy, một ả nữ nhân xấu xí bí ẩn.
“Đúng! Tôi muốn tiến vào sa mạc, chắc chắn sẽ rất hào hứng, và thú
vị, giống như đi thám hiểm vậy!”
“Ta thấy ngươi được làm tướng quân đến nỗi ghiền rồi đấy!” Lưu
Trọng Thiên cười khẩy một cái “Lần này chúng ta tiến công ồ ạt, ta hi vọng
ngươi hãy ở lại đây, không cần vào sa mạc!”
“Tại sao?” Thất Thất trợn trừng mắt, không ai thạo việc đóng quân sa
mạc hơn cô, những bài học sinh tồn trong các chuyến dã ngoại, rốt cuộc
cũng tìm được đất dụng võ, dựa vào đâu không cho cô đi, hơn nữa hiện giờ
cô đã là tướng lĩnh rồi, phụ tá Hữu tướng quân, không lẽ chỉ là hư danh thôi
sao?
“Ta đã mắc một sai lầm, cho nên ta sẽ không để ngươi đi, chiến trường
rất nguy hiểm!”
Lưu Trọng Thiên né tránh ánh nhìn của cô, sải bước quay về, Thất
Thất không phục đuổi theo sau.
“Nguy hiểm, ai đi cũng nguy hiểm, tôi không sợ!”
Lưu Trọng Thiên không thèm để ý đến cô, Thất Thất cứ bám nhằng
nhẵng theo hắn vào đại bản doanh, thấy Lưu Trọng Thiên im lặng như tờ,
cuối cùng không nhịn được nữa “Lưu Trọng Thiên!”