Lưu Trọng Thiên trông thấy quân y tựa như thấy được cứu tinh "Thất
tướng quân vẫn hôn mê bất tỉnh, còn đương sốt nữa, nhất định phải cứu
sống đó!"
"Để thần xem vết thương!" Quân y bước tới trước mặt Thất Thất.
"Không được!" Lưu Trọng Thiên nghiêm nghị ngăn ông lại.
Quân y không dám kháng lệnh của vương gia, run lẩy bẩy đứng yên
đó, nhìn Tam vương gia với vẻ khó xử "Vương gia, không xem vết thương,
tiểu nhân làm sao chữa được đây, cũng không thể biết được đã trúng loại
độc nào! Tuy rằng độc tính đã giảm bớt, nhưng quan sát sắc mặt kia, vẫn
còn độc tố sót lại!"
"Ngươi!" Lưu Trọng Thiên gọi quân y qua một bên "Có thể khám theo
cách khác được không?"
"Độc tính thì có thể thông qua máu, nhưng với vết thương muốn tiến
hành chữa trị thì nhất định phải quan sát, Vương gia, đều là nam nhân, có
gì cần kiêng kị chứ?"
Lưu Trọng Thiên quả thực bất đắc dĩ "Bây giờ ta sẽ nói cho ngươi
biết, nếu ngươi dám để lộ ra ngoài, ta nhất định sẽ chém đầu ngươi!"
Quân y sợ tới nỗi mặt mày biến sắc, cả người run bần bật "Tiểu nhân
không dám!"
"Thất tướng quân, là... Là nữ nhân!"
"Á! Vương gia!" Quân y quỳ sụp xuống "Thần không xem bệnh đâu,
mất đầu như chơi! Xin vương gia tha mạng!"
"Không xem, vậy ta sẽ chém đầu ngươi ngay bây giờ, để ngươi xuống
suối vàng bầu bạn cùng Thất tướng quân!" Lưu Trọng Thiên rút bội kiếm