Thất Thất ngoảnh lại nhìn, trông thấy một chàng trai vừa mới tắm xong,
trên người không một mảnh vải che thân…
Thất Thất lập tức nhìn sang chỗ khác, nhất thời mặt đỏ tía tai, song
không dám lớn tiếng hét lên, sợ binh lính bên ngoài nghe thấy được, mình
sẽ gặp phiền toái, nhưng đằng sau lại là một chàng trai đang loã lồ a.
Cô đưa lưng về phía chàng trai kia, bị ôm chặt như vậy, quần áo mỏng
manh, không ngăn được sức mạnh từ thân thể hắn truyền đến. Uy Thất Thất
càng ra sức trốn tránh, lại càng bị siết mạnh trong lòng người đó.
“Ngươi là ai, sao lại xông vào đại bản doanh? Định ám sát bổn vương
sao?” Giọng nói của người đó vang lên bên tai, trầm thấp đầy nam tính,
Thất Thất liên tưởng đến các nhân vật nam chính trong phim truyền hình,
giọng nói thường êm ái như vậy, thật muốn nhìn xem dung mạo người đó.
“Sao không nói tiếng nào, chỉ cần cánh tay ta dùng chút lực, thì có thể
bẻ gãy cổ ngươi…”
“Đừng, đừng, thả tôi ra, tôi không phải thích khách, tôi bị bắt nhầm
đến đây, tôi chỉ muốn về nhà!”
“Về nhà?”
“Đúng vậy, tôi rất nhớ nhà!”
“Ngươi thật không phải thích khách?” Người đó tỏ vẻ không tin Thất
Thất, đôi tay bắt đầu sờ soạng trên người cô. Thất Thất lập tức thẹn thùng
giãy dụa, đường đường là nữ thừa kế của Uy gia, vậy mà lại có người dám
chọc ghẹo cô như thế, chỉ cần một câu nói của cô, là có thể lấy mạng của
hắn…
Khi tay người kia lần mò tới eo cô, Uy Thất Thất thực sự không nhịn
nổi nữa, cô túm lấy cánh tay người đó, nhanh như gió tung cú móc Tán Đả,