mái tóc dài đầy vẻ quyến rũ.
Trong bộ dụng cụ có một đàn sâu độc màu vàng đương ngọ nguậy
khiến người ta buồn nôn kinh tởm, bà lão Thảo Quỷ gắp một con sâu độc
ra, vươn tay về phía người phụ nữ tóc dài ăn mặc quyến rũ đứng bên cạnh.
“Con sâu này, có thể sử dụng những thứ bên mình để hấp thu năng
lượng vũ trụ, làm vậy việc mới thành. Bà Uy, máu cô gái kia mà tôi cần, đã
mang đến chưa?”
“Ở trong này!” Người phụ nữ thần bí lấy một chiếc lọ nhỏ ra đưa cho
bà lão Thảo Quỷ, bà lão Thảo Quỷ liếc nhìn lọ nhỏ, bật cười nham hiểm.
“Không tính sai đâu, đưa đi rồi đừng hòng quay về được!”
“Đưa đi xa một chút, tôi rất hận con bé đó! Hãy biến tất cả may mắn
của nó thành bất hạnh, tốt nhất là đến thời đại chiến tranh liên miên!”
Bà lão Thảo Quỷ liếc nhìn người phụ nữ kia “Năm mươi vạn có mang
đến không?”
“Mang đến rồi. Bà lão Thảo Quỷ, tôi không muốn để nó được sống
thoải mái ở thời đại kia, có biện pháp nào làm thêm một đạo cổ không?”
“Có rất nhiều cổ. Đối với một cô gái mà nói, đau khổ nhất là việc gì?”
Người phụ nữ kia đăm chiêu suy tư xoa mặt, bỗng nở nụ cười tà ác
“Dung mạo……”
“Thêm năm mươi vạn nữa!” Bà lão Thảo Quỷ chìa tay ra.
“Tôi sẽ đưa cho bà, chỉ cần bà làm thật tốt!”
Người phụ nữ kia nhìn đám sâu độc lúc nhúc trong bộ dụng cụ, không
an tâm hỏi: “Loại sâu độc này sẽ không chết giữa chừng để nó có cơ hội