nhất tập trung vào một nơi, tách rời họ khỏi đơn vị cũ”, và như vậy “làm
suy yếu các đơn vị chủ lực”(
Hơn nữa, nếu so với các đơn vị thông thường, SOG có thể làm được gì?
Theo Abrams, câu trả lời là không đáng kể. Theo lời của Jack Singlaub, ông
là “người phản đối lực lượng đặc biệt, chống đối hoạt động ngầm... Đối với
ông, hoạt động ngầm chỉ là các vụ tập kích mà ông đã chỉ huy trong thế
chiến thứ hai khi đơn vị đặc nhiệm của ông tấn công trại giam tù binh... Đó
là hành động dũng cảm, nhưng ông cho rằng một đơn vị xe bọc thép cũng
có thể thực hiện xuất sắc nhiệm vụ như vậy. Quan điểm này phản ánh cách
Abrams nhìn nhận SOG”(
1
).
Steve Cavanaugh chỉ huy SOG hai năm, sau khi Singlaub ra đi tháng 9-
1968. Khi được hỏi trong thời gian chỉ huy SOG, ông có nhận thấy giới chỉ
huy của MACV có hiểu biết gì về quan điểm của Donovan hay không, câu
trả lời của Cavanaugh là không, lý do là “họ coi đó là cuộc chiến tranh
thông thường... không đánh giá hết giá trị của hoạt động đặc biệt... Lực
lượng đặc biệt không được coi trọng”(
). Ông cho rằng “riêng về MACV,
họ không thể coi nhẹ SOG hơn được nữa và “họ không phải là người ủng
hộ tôi”(
2
).
Blackburn, Singlauh và Cavanaugh đều cho thấy chững điều dường như trái
với ưu tiên của tổng thống Kenedy khi giao cho quân đội hoạt động đặc biệt
chống lại miền Bắc năm 1961. Tại sao SOG không nhận được hỗ trợ của
lãnh đạo quân đội? Tại sao Lầu Năm Góc và MACV không gắn kết SOG
vào chiến lược quân sự trong chiến tranh Việt Nam? Câu trả lời nằm ở thái
độ của giới quân sự cao cấp đối với chiến tranh đặc biệt và cho thấy kể từ
khi Donovan đề ra nguyên tắc cơ bản cho hoạt động này, thái độ đó không
mấy thay đổi.
LẦU NĂM GÓC PHẢN ĐỐI CÁCH NHÌN VỀ CHIẾN TRANH ĐẶC
BIỆT CỦA KENEDY