CUỘC ĐỜI CỦA LENIN - Trang 29

TRÊN TÀU THỦY

C

hiếc tàu thủy có hai boong đậu ngay cạnh bến. Cửa sổ phòng nhỏ

sáng rực lên dưới ánh mặt trời. Nẹp đồng bóng nhoáng như mạ vàng. Tất cả
đều sạch sẽ, trang trọng. Viên thuyền trưởng từ trên cầu chỉ huy ra lệnh qua
ống loa.

“Khéo không chậm mất”, - Vô-lô-đi-a lo sợ. Vậy mà bố mẹ lại rất bình

tĩnh, Vô-lô-đi-a đành im lặng. Cậu chỉ sốt ruột nắm chặt quai làn đừng đồ ăn
và ngoái đầu lại, sợ bỏ lỡ mất điều gì thú vị.

“Mau mau lên, miễn là lên được tàu, kẻo bỗng nhiên tàu nhổ neo thì…”
Ông bố soát lại vé tàu và kiểm tra lại hành lý. Mỗi người đều xách một

làn hoặc một gói vừa sức. Một thủy thủ vác hộ một gói và đưa thẳng vào
phòng. Chiếc tàu thủy kéo hai hồi còi dài giọng trầm, đến hồi thứ ba thì
ngắn. Những bánh xe bắt đầu quay, nước xáo động bên dưới chân vịt, tàu rời
khỏi Xim-biếc đi Ca-dan.

Mùa hè nào gia đình U-li-a-nốp cũng đi tàu thủy tới Ca-dan. Đến đó họ

đi ngựa khoảng bốn mươi dặm tới làng Cô-cu-ski-mô. Từ dạo mùa đông Vô-
lô-đi-a đã bắt đầu chờ đợi cuộc hành trình trên sông Von-ga tới Ca-dan và
Cô-cu-ski-nô.

Xim-biếc lùi lại phía sau. Những mái ngói đỏ của thành phố thấp

thoáng trong những vườn cây xanh còn hiện lên trên núi cao một hồi lâu.
Sông Von-ga rẽ ngặt nên không còn nhìn thấy Xim-biếc nữa.

Một đàn chim hải âu bay theo con tàu với những tiếng kêu chối tai. Một

người nào đấy trong số hành khách cho đàn chim ăn, chúng vừa bay vừa đớp
bánh mì hoặc lao xuống mặt nước như một hòn đá rồi lại vút lên trời xanh.

Vô-lô-đi-a ném cho đàn chim những mẩu bánh vụn rồi chạy tới khoang

máy. Chiếc máy hơi nước lấp lánh ánh đồng và dầu mỡ, chạy ầm ầm, rùng
rùng vì sức căng. Những thanh truyền lực chạy không nghỉ, luồng hơi nóng
bỏng kêu rít lên thoát ra khỏi những chiếc van. Người thợ đốt lò trần trụi đến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.