CUỘC ĐỜI ĐỨC PHẬT - Trang 128

Cuộc Ðời Ðức Phật

128

đó. Trẫm có lẽ chỉ sống đến ngày mai, nhưng khó mà lường được
những ngày sau đó. Này Ưu-đà-di, trước khi nhắm mắt buông tay,
trẫm muốn gặp mặt con trẫm. Khanh xưa kia là bạn tâm giao của
con trẫm; Giờ đây, mong khanh hãy đến gặp mặt con trẫm. Trẫm
nghĩ không ai có thể được tiếp đón trọng vọng như khanh. Hãy nói
cho con trẫm biết nỗi khổ đau của trẫm; hãy nói cho con trẫm biết
niềm ước vọng của trẫm, nguyện cầu sao con trẫm đừng thờ ơ lạnh
nhạt!"

Ưu-đà-di đáp: "Tâu bệ hạ, ha. thần sẽ đi."

Ưu-đà-di lên đường. Vừa đến rừng Trúc-lâm, Ưu-đà-di đã quyết tâm
làm sa môn, nhưng lời lẽ tâm sự của vua Tịnh-Phạn quá khắc sâu
vào tâm khảm, Ưu-đà-di suy nghĩ: "Ta sẽ báo cho Ðức Thế Tôn biết
nỗi đau khổ của phụ vương Ngài. Ngài sẽ xúc động thương cảm mà
về thăm phụ vương."

Ðức Thế Tôn sung sướng thấy Ưu-đà-di thành một trong những đệ
tử của Ngài.

Mùa đông hầu như đã qua. Một hôm, thấy thời tiết thuận tiện, Ưu-
đà-di bạch Phật:

"Cỏ cây đang bừng rộ nở hoa, mai đây chúng sẽ đâm chồi nảy lộc.
Hãy xem những tia nắng mặt trời lung linh qua các cành lá. Bạch
Ðức Thế Tôn, đây là lúc thời tiết thuận tiện để lên đường. Khí hậu
không lạnh, không nóng; và khắp mặt đất bao phủ một màu xanh
mơn mởn. Chúng ta sẽ khỏi bận tâm khất thực dọc đường. Bạch Ðức
Thế Tôn, đây là lúc thời tiết thuận tiện để lên đường."

Ðức Thế Tôn mỉm cười hỏi Ưu-đà-di:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.