Cuộc Ðời Ðức Phật
234
"Này A-nan, giáo hội còn đòi hỏi ở ta điều gì?" Ta đã khai thị chánh
pháp, ta đã truyền đạt chánh pháp; không còn một điểm nhỏ nào ta
chưa giảng giải! Ai nghĩ rằng: "Ta muốn lãnh đạo giáo hội" thì hãy
bày tỏ ý định với giáo hội. Này A-nan, Ðức Thế Tôn không bao giờ
nghĩ "Ta muốn lãnh đạo giáo hội" thì tại sao Ngài phải bày tỏ ý định
với giáo hội? Này A-nan, ta già rồi; tóc ta bạc, thân ta yếu. Ta đã
tám mươi tuổi, ta đã đi đến cuối đoạn đường. Bây giờ mỗi thầy hãy
tự mình là một ngọn đuốc soi đường; không ai có thể mang ánh sáng
đến cho các thầy. Sau khi ta giã từ dương thế, thầy nào tự mình thắp
lên ngọn đuốc cho chính mình thì rõ ràng là thầy ấy đã hiểu được ý
nghĩa lời dạy của ta; này A-nan, thầy ấy sẽ là đệ tử chân chính của
ta; thầy ấy sẽ biết sống theo chánh nghiệp."
Ngài lại lên đường, sau đó Ngài đến Tỳ-xá-li. Ngài khất thực từng
nhà qua kinh thành. Bỗng nhiên Ngài thấy Ma-vương đứng trước
Ngài.
Tên ác quỉ nói: "Bạch Ðức Thế Tôn, đã đến giờ rồi; người hãy vào
niết bàn!"
Ðức Thế Tôn nói: "Không! ta biết khi nào ta phải vào niết bàn; này
ác quỉ, ta biết rõ hơn ngươi. Còn một vài tháng nữa. Ba tháng nữa
Ðức Thế Tôn sẽ vào niết bàn."
Ðức Thế Tôn nói xong, cả trái đất rung chuyển, sấm rền vang bầu
trời: Ðức Thế Tôn đã từ bỏ ý chí lưu lại trần thế; Ngài đã ấn định
thời hạn vào niết bàn. Cả trái đất rung chuyển, sấm rền vang bầu
trời.
Ðêm đó, Ngài tập họp tăng đoàn ở Tỳ-xá-li lại. Ngài dạy:
"Này các thầy tỳ kheo, hãy cẩn thận giữ gìn tri kiến mà ta đã chứng