CUỘC ĐỜI LENIN - Trang 22

NHỮNG BUỔI TỐI MÙA ĐÔNG

N

ăm tháng trôi qua, Vô-lô-đi-a đã lớn - cậu đã đầy tám tuổi. Đã lâu

cậu không còn là bé út trong gia đình nữa. Bây giờ đến lượt Ma-nhi-a-sa
nằm trong chiếc nôi này. Ô-li-a và Mi-chi-a đẻ sau Vô-lô-đi-a. A-nhi-u-ta,
Xa-sa, Vô-lô-đi-a, Ô-li-a, Mi-chi-a, Ma-nhi-a-sa. Cộng với cha mẹ. Cả một
gia đình khá là đông!

A-nhi-u-ta và Xa-sa đã là học sinh trung học. Hai chị em luôn luôn nói

với nhau về mọi chuyện, về bạn bè, bài vở. Còn Vô-lô-đi-a đang chuẩn bị
thi vào trường. Thầy giáo dạy cậu tập đọc, tập viết và làm toán. Và cả bà
mẹ nữa. Bà cũng có thể làm cô giáo. Bà đã thi có văn bằng. Bà biết nhiều
mẩu chuyện lý thú: về sứ nóng và xứ lạnh, về con chó thông minh Xen-
béc-nác

[3]

, về việc Na-pô-lê-ông xâm lược nước Nga và trận Bô-rô-đi-nô.

Không thể kể hết ra đây những mẩu chuyện mà bà mẹ đã kể cho các con

nghe vào những buổi tối mùa đông, bên chiếc bàn ăn. Một ngọn đèn treo
cháy sáng dưới cái chụp màu trắng. Ánh sáng tỏa xuống dịu dàng. Kể
chuyện đi, mẹ!

Nếu không có việc gì thì tất cả ngồi đọc sách suốt một buổi tối.
Vô-lô-đi-a thích những buổi tối như vậy, thích những chiếc cửa sổ mùa

đông được trang điểm bằng những hình băng đọng, thích giọng nói của mẹ
và tiếng sột soạt khe khẽ của những trang sách giở!

Những buổi tối mùa đông vào trước lễ Nô-en đặc biệt đầm ấm và vui vẻ.

Phòng ăn đúng là một xưởng đồ chơi. Chiếc bàn đầy giấy màu sặc sỡ. Bọn
trẻ lấy giấy cắt, dán những cái hộp con con, những ngôi nhà xinh xinh,
những chuỗi dây xúc xích để chăng lên cây thông Nô-en.

Ông I-li-a Ni-cô-lai-ê-vích ngồi làm việc. Bà mẹ khép chặt cửa phòng để

tiếng nói không vọng đến phòng làm việc của ông bố.

Chuỗi dây xích dài với các mắt xanh, đỏ, tím, vàng kêu loạt soạt, uốn

khúc trong tay bọn trẻ. Chuẩn bị đốt nến trên cây thông Nô-en. Cây thông

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.