CUỘC ĐỜI VÀ ĐẠO NGHIỆP HÒA THƯỢNG TUYÊN HÓA - Trang 148

Cuộc Đời Hòa Thượng Tuyên Hóa

140

lân cận cách khoảng chùa tôi trong vòng một trăm dặm đều
có đệ tử quy y tôi. Tôi rất ít nói chuyện với họ. Họ lạy tôi làm
Sư Phụ cũng chỉ là lạy cái con người tôi như vậy thôi. Đến bất
cứ nơi nào, tôi cũng ngồi thiền, rất ít nói chuyện. Vì sao? Vì ở
làng tôi, ai ai cũng biết gốc gác của tôi. Người người đều biết
Bạch Hiếu Tử, đều công nhận đây là một người tốt rất đáng
làm Thầy của họ. Vì vậy mà một số người gặp tôi, họ đều tin
tưởng tôi. Có người chưa gặp tôi, họ cũng biết về tôi, ở đây tôi
cũng có chút tiếng tăm.

Tôi có một điều kiện đối với các đệ tử quy y tôi ở Đông

Bắc là mỗi ngày họ phải lạy cha mẹ của họ. Vì từ lúc 12 tuổi
là tôi đã lạy cha mẹ, cung kính cha mẹ. Cho nên, muốn quy y
tôi thì ít nhất cũng phải lạy cha mẹ của họ. Tôi rất thích mọi
người biết hiếu thuận cha mẹ, đừng như: “Cây muốn lặng mà
gió chẳng ngừng,” đừng chờ đến khi cha mẹ mất rồi mới hiếu
thuận thì đã muộn màng.

Lúc tôi thủ hiếu bên mộ mẹ, tôi mặc áo tang trắng. Khi

mãn kỳ tôi đem nhuộm đen làm áo tràng. Tôi luôn muốn mặc
áo tràng đó để kỷ niệm mẹ tôi. Tôi chưa giặt áo này bao giờ,
nhưng nó không dơ, cũng không hôi, lại còn thoảng mùi thơm
nữa. Vì áo rách rất nhiều chỗ, do đó ở Đông Bắc hễ là đệ tử
quy y tôi, mỗi người họ đều phải giúp tôi vá một chỗ. Vì vậy
áo có rất nhiều chỗ chắp vá, hễ rách thì lại vá, họ vá đến cả ba
tầng. Nhưng lúc rời khỏi chùa Nam Hoa tôi quên đem áo này
theo. Tôi cứ tưởng tôi sẽ trở về chùa Nam Hoa, cuối cùng tôi
đã không trở về được. Nay tôi không biết là áo tràng đó có còn
ở đó nữa hay không?

Làm Sư Phụ người ta thật không dễ chút nào! Tôi vốn không

đủ đức hạnh, không xứng đáng làm Sư Phụ ai, nhưng mà có rất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.