Cuộc Đời Hòa Thượng Tuyên Hóa
346
Sau Ðệ Nhị Thế Chiến, Ngài vân du khắp nơi. Cuối cùng,
trải qua hơn ba ngàn dặm, Ngài tới chùa Nam Hoa, bái kiến vị
Ðại Thiện Tri Thức của thời bấy giờ là Lão Hòa Thượng Hư
Vân. Lão Hòa Thượng lúc ấy đã 109 tuổi. Vừa nhìn thấy Ngài,
Lão Hòa Thượng liền nhận ra ngay sự chứng ngộ của Ngài.
Khi đó, Lão Hòa Thượng nói: “Như thị, như thị!” và Ngài
cũng đáp lại: “Như thị, như thị!”
Bấy giờ, Lão Hòa Thượng Hư Vân ấn chứng sở đắc của
Ngài và Ngài chính thức trở thành vị Tổ thứ chín của dòng
pháp Quy Ngưỡng.
Sau đó, Lão Hòa Thượng dạy Ngài ở lại chùa đảm nhận
chức Viện Trưởng Viện Giới Luật của chùa Nam Hoa.
Năm 1950, Ngài từ giã chùa, lên đường sang Hồng Kông.
Ở đây, Ngài sống tại một sơn động biệt lập, chẳng lai vãng gì
đến bụi trần, tục lụy. Chẳng bao lâu, có vô số Tăng-lữ từ Trung
Hoa, Ðại Lục qua Hồng Kông tỵ nạn và họ cần sự giúp đỡ của
Ngài. Cuối cùng, ứng với nhân duyên, Ngài rời sơn động, lập
ra giảng đường và hai ngôi chùa, cùng trợ giúp xây dựng nhiều
đạo tràng khác.
Trong suốt mười hai năm ở Hồng Kông, Ngài là tấm gương
sáng, tinh tấn tu hành khổ hạnh, quên mình vì Phật Pháp. Ngài
đã ảnh hưởng vô số thiện nam tín nữ, khiến họ phát tâm Bồ Ðề,
quy y Tam Bảo, ủng hộ Phật Pháp.
Năm 1962, Ngài đến San Francisco, Mỹ Quốc. Tại đây, nơi
một nhà kho nhỏ, Ngài kiên trì tu hành trong im lặng, chờ đợi
cho cơ duyên hoằng dương Ðạo Pháp chín muồi. Lúc ấy, Ngài
tự gọi mình là “Mộ Trung Tăng” (nhà Sư trong phần mộ), hay
là Hoạt Tử Nhân (người đã chết nhưng còn sống). Những Phật