“Ân, tiểu muội nặn đẹp lắm!” Triệu Hoằng Lâm buông tượng đất trong
tay đang nắn ra, giờ lấy thành phẩm của Triệu Tương Nghi lên cho cả đám
hài tử xem.
Bùi Tử Quân giương mắt nhìn xem, thấy con thỏ nhỏ được nặn kia có lỗ
tai và chân nhỏ, tuy rằng không phải thập phần tỉ mỉ lắm nhưng lại phi
thường giống thỏ con, một nữ oa nhi mới ba tuổi mà có thể nặn ra một
tượng đất giống hệt vật sống, xem như rất giỏi rồi.
Trong bụng thầm ngầm tán thưởng, miệng líu lo khen ngợi nói: “Nặn
giống hệt như vật thật vậy, muội muội Hoằng Lâm ca thật thông minh !” Từ
sau lần gặp mặt đầu tiên Bùi Tử Quân không dám gọi Triệu Tương Nghi là
muội muội hoặc gọi thẳng tên húy, chỉ dám đứng ở trước mặt người lớn gọi
Triệu Tương Nghi là “Muội muội Hoằng Lâm ” .
Khóe mắt Triệu Tương Nghi rút lại, trong lòng âm thầm buồn bực ,
thầm nói nàng sống ở hiện đại hơn hai mươi năm cư nhiên ngồi xổm xuống
đất nặn bùn cùng đám tiểu hài tử này, đã vậy còn trùng hợp được khen
thưởng danh hiệu xuất sắc…
“Hừ, ta không chơi nữa, ôi, ta đau bụng quá!” Triệu Tương Liên thấy
mọi người đều đem toàn bộ lực chú ý lên trên người Triệu Tương Nghi ,
liền tức giận ném tượng đất trong tay xuống, hừ hừ một tiếng, thấy Bùi Tử
Quân ở bên cạnh nàng nhìn , nháy mắt vội ôm chặc bụng mình kêu đau .
Người khác có thể không nhìn ra cái gì mờ ám nhưng Triệu Tương Nghi
luôn âm thầm quan sát nàng ta nên trong lòng biết rõ, nàng ta không phải là
bị đau bụng nha!
Triệu Hoằng Nhân ngồi xổm bên cạnh tỷ tỷ hắn, thấy Triệu Tương Liên
mở miệng một tiếng liền kêu “Đau”, cũng không thàm để ý, chỉ cúi đầu hít
lấy nước mũi, hết sức chuyên chú nặn bùn trong tay.
Triệu Hoằng Lâm cũng cho là thật, mặc dù không thích Triệu Tương
Liên nhưng lại ngại lời dặn dò trước khi ra khỏi nhà của Phương thị, cho
nên gấp gáp chạy tới hỏi thăm rốt cuộc là làm sao.
Triệu Tương Liên thấy người chạy tới an ủi mình không phải là Bùi Tử
Quân mà là Triệu Hoằng Lâm, chính là tức giận dặm chân một cái đứng
lên: “Không đau!” Dừng một hồi lại hét lên, “Ai nha chúng ta trở về thôi!