“Có phải hay không, trong lòng mọi người đều rõ ràng!”Dương thị nói
ra một câu, nhận định rằng Triệu lão gia tử đã nhận tiền người ta.
“Đúng là không thể tiếp tục cuộc sống này được rồi!” Triệu lão gia tử
đặt chén xuống, quay lưng vào trong nhà lớn.
“Ôi chao,chà, người đừng có đi à, mau nói cho rõ ràng đi!” Dương thị
nhìn thấy bóng lưng của Triệu lão gia tử rời đi, cả người Phương thị run rẩy
chỉ vào mặt Dương thị mắng:
“Trong mắt ngươi đồ vặt nào cũng là tiền đúng không! Trong nhà có đồ
tốt gì, cũng đều có ngươi đứng ở đằng trước, người ta cũng thấy ngươi cũng
không có chịu khó làm việc à! Ta cho ngươi biết, chuyện tiền bạc là do tự
mình ngươi đoán mò, từ đầu đến cuối cũng không có, ngươi có đem cái nàh
này lật ngược lên trời cũng không tìm thấy được một đồng nào đâu!”
“Tam đệ muội, muội không thể yên tĩnh được một chút sao! Muội phải
đem thân thể cha mẹ chọc tức lên mới được hả, ta tính với muội” Triệu Tín
Lương liếc mắt nhìn Dương thị, nghiến răng kêu ken két lên, nguyên bản
hắn chưa bao giờ có ý định ở riêng trong đầu, nhưng vào giờ phút này, hắn
lại rất tán thành ý định ở riêng này!
“Ta có nói gì sai, lời ta nói đều là sự thật! Huynh tưởng ta sinh ra hai
đứa con là dễ dàng sao, lần trước Hoằng Nhân của ta bị thương ở đâu cũng
không biết có lưu lại bệnh gì không nữa, này nhanh thấy sắp được ở riêng,
ta không tranh thủ kiếm được chút ít tiền thì làm sao có thể tiếp tục cuộc
sống à!”
Dương thị la hét , lại bắt đầu lôi ra chuyện Triệu Hoằng Nhân bị thương
ở đầu, miệng vết thương rõ ràng đã lành lại hết rồi, nàng ta bây giờ lại cố
quan trọng hóa vấn đề, đổ lỗi hết cho toàn bộ đại phòng.
Bữa điểm tâm sáng bị nàng ta quấy đảo đến mức không ai còn hứng thú
để ăn nữa, mọi người không để ý đến nàng ta nói, mà đi lên nhà lớn an ủi
Triệu lạo gia tử và Phương thị.
Dương thị thấy mình sáng sớm khóc la om sòm như thế lại không chiếm
được lợi ích gì, liền tức giận tát vào mặt Triệu Tương Liên một cái, lập tức
đem đóa quyên hoa sáng nay nàng ấy mới cài lên đầu làm rớt xuống, Triệu
tương Liên oa oa khóc, ngồi xổm xuống kiểm tra quyên hoa của mình, rồi