khỏi có chút đau đầu. Chỉ đành đi đến bên người Triệu Tín Lương, đem hết
sự tình xảy ra lúc nãy nói cho hắn biết.
Triệu Tín Lương vừa nghe xong phổi đều đều tức giận muốn nổ tung!
Đoạt lấy cây chổi trong tay Phương thị nhằm ngay trên người mẹ con
Lưu thị loạn đánh một trận: “Mắt ta thật sự bị mù, mới có thể cưới khuê nữ
nhà các ngươi! Một đám người không biết xấu hổ là gì!”
Lưu thị không ngại Triệu Tín Lương muốn động thủ, chỉ vội vàng kéo
con gái nhò nhà mình đứng dậy trốn tránh khắp nơi, giống như con chuột
thường làm : “Uy uy uy, nhà các ngươi chuyện gì cũng phải từ từ nói nha,
đừng có động một chút lại muốn đánh người à!”
“Nhà của chúng ta cho tới bây giờ đều phân biệt rõ phải trái, chỉ khi đối
mặt với loại người không biết xấu hổ như các ngươi mới có thể động thủ
đánh! Muốn đối phó với kẻ tiểu nhân, phương pháp hữu hiệu chính là
không cùng hắn nói rõ phải trái, lời này các ngươi đã nghe qua chưa !”
Triệu lão nhị một bên đứng ra ngăn cản đại ca mình, sợ hắn đem mẹ con
Lưu thị đánh đến mức nghiêm trọng khi đó phải đứng ra gánh lấy trách
nhiệm, một bên lại nhìn về phía hai mẹ Lưu thị không nể mặt mũi cả hai mà
mắng to!
Dương thị ở một bên vừa xem vở kịch hay này, vừa lôi kéo phu quân
mình, để cho hắn không cần giống như Triệu lão nhị cậy mạnh ra mặt, đến
lúc đó sẽ gây rắc rối.
Triệu Tương Nghi ở một bên nghe thấy người lớn trong nhà nói chuyện,
mang hai mẹ con Lưu thị ra tính toán cho rõ ràng …Bên này lại thấy bà nội
Phương thị khóc đến mặt đều đỏ cả lên, ông nội Triệu lão gia tử cũng là bị
chọc tức đến hai mắt đều là tơ máu, mà cha nàng và nhị thúc một người
đánh , một người ngăn…Duy nhất chỉ có tam thúc và tam thẩm là đứng ở
một bên xem náo nhiệt tựa như việc này không liên quan đến họ vậy, còn
mẹ con Lưu thị đáy mắt hiện ra một tia đắc ý cùng hung hăng càn quấy.
Tất cả hết thảy chuyện này, nguyên nhân khiến cho cả nhà hiện giờ chi
ly phá toái [2] thảm thương đều là do Lã thị chạy trốn theo người khác!
Cái gì mà mẫu thân? Nàng ta là mẫu thân sao? Nàng Triệu Tương Nghi
thà rằng đời này không có mẹ dạy, không có mẹ thương , cũng chẳng cẩn