Thình lình nghe được bên tai một thanh âm xa lạ vang lên: "Bạn học!
Bạn học!"
Tô Diệp theo tiếng gọi nhìn lại, đã thấy bạn học Nhất Thanh Tú nở nụ
cười ngại ngùng, đang lúng túng nhìn cô, Tô Diệp nghi hoặc, nhìn theo ánh
mắt của hắn, thấy hai người đang nắm tay nhau!
Tô Diệp như bị điện giật nhanh chóng rút tay về, bụm mặt e thẹn nói:
"Thực xin lỗi, thực xin lỗi! Tôi nhận lầm người!"
"Ngại quá! Bạn gái của tôi nhận lầm người!" Dương Nghị cười khổ
hướng cậu bạn kia xin lỗi.
"Không sao!" Bạn học Nhất Thanh Tú cũng cảm thấy thẹn thùng, xoay
người nhanh chóng rời đi.
"Em thật đúng là! Bạn trai mình cũng có thể nhận lầm!" Đợi cậu bạn
kia rời đi xa một chút, Dương Nghị cúi đầu nhìn Tô Diệp đang rất ngượng,
bất lực lắc đầu.
Tô Diệp cười khanh khách, tóm lấy cánh tay anh mà lắc qua lắc lại,
nhỏ giọng nói: "Đấy là do anh không giữ chặt em, làm hại em một vố! Mắc
cỡ chết đi được!"
Dương Nghị dở khóc dở cười, sẵng giọng: "Em còn không biết xấu hổ
trách anh?"
Tô Diệp buông tay Dương Nghị ra, giận dỗi nói: "Không trách anh thì
trách ai hả! Nếu không phải anh buông tay, em làm sao có thể nhận lầm
người?" Lời vừa dứt, tự mình không kiềm chế được nở nụ cười.
Dương Nghị bật cười, kéo tay Tô Diệp, sắc mặt nghiêm túc nói:
"Được! Anh cam đoan với em, từ nay về sau mặc kệ thiên lôi đánh xuống,