Đàm Như Ý lắc đầu.
"Mang đầy đủ hết chưa?"
Đàm Như Ý gật đầu.
"Sau khi tới nơi thì gọi điện thoại cho anh." Thẩm Tự Chước dừng
một chút, "Ở trên đường nhàm chán cũng có thể gọi điện thoại cho anh."
Đàm Như Ý cười lên, "Tôi nhớ rồi, Anh Thẩm, lúc lái xe anh đã từng
nói một lần rồi."
Thẩm Tự Chước "Ừ" một tiếng, "Trở về đền tội với ông nội giúp anh,
tuần sau không có việc gì anh sẽ về cùng em."
"Cuối tuần sinh nhật Đàm Cát, ông nội sẽ tới đây."
Thẩm Tự Chước không còn lời gì để nói, lẳng lặng đứng một lát rồi
cầm tay Đàm Như Ý, "Lên xe đi."
Đàm Như Ý cười cười, nhận lấy túi từ tay Thẩm Tự Chước, lên xe tìm
được vị trí của mình. Sau khi ngồi xong nhìn ra ngoài cửa sổ một chút,
bóng dáng của Thẩm Tự Chước đã không thấy đâu.
Trong lúc đang cảm thấy buồn bã, chợt có người gõ cửa sổ một cái.
Đàm Như Ý lập tức quay đầu, Thẩm Tự Chước đang cắm một tay vào túi
quần đứng ở ngoài cửa xe. Cách cửa sổ thủy tinh bụi bẩn, bốn phía tràn đầy
khói mù do xe hơi phun ra.
Đàm Như Ý lập tức đẩy cửa sổ ra, không đành lòng tiếp tục nhìn anh
đứng ở đây, "Anh Thẩm, anh trở về đi, xe sắp chạy rồi."
"Ừ." Thẩm Tự Chước vẫn không nhúc nhích.