lại.
Bọn họ chờ trong thành Tử Dạ hết năm ngày, nếu sau ngày thứ năm không
có tin tức của Phong Quy Vân, vậy đành phải từ bỏ vậy.
Hai ngày sau, Đại Chủy nghe nói hoàng đế đã bí mật trở lại kinh thành, tin
này giấu rất nhanh, trong triều cũng chỉ có mấy đại thần được cực kỳ sủng ái, tin
tưởng, được trọng dụng mới biết việc này thôi, quân dân Nguyệt quốc đều nghĩ
hoàng đế còn ở tiền phương chỉ huy chiến sự.
"Nói vậy là, tên khốn kiếp đó lập tức sẽ phải rời khỏi thành Tử Dạ chạy tới
tiền tuyến đánh với Li quốc?" Tần Du Du vui mừng nói.
Nàng không thích đánh giết, nhưng tên khốn đó đến tiền tuyến, vậy mới có
thể buộc người của Phụng Thần giáo ở Li quốc ra bài chưa lật, nếu sư phụ thật sự
ở đó, nàng muốn cứu người mới có hy vọng được.
Đại Chủy cũng muốn đến đó, dùng sức gật đầu nói: "Hẳn đúng là vậy!"
Cả hai đang vui mừng, bỗng xa xa truyền đến tiếng chim hót, Đại Chủy vừa
nghe liền thay đổi sắc mặt: "Có người lạ tới!"
Nói xong thoát biến trở về nguyên hình giương cánh bay về chỗ phát ra
tiếng.
Tần Du Du một tay ôm lấy Tiểu Khôi đang mê man, chuẩn bị chạy trốn.
May mắn chỉ là sợ bóng sợ gió một lúc, rất nhanh Tần Du Du chợt nghe ba
tiếng kêu quác quác quác lớn ngắn ngủi, đây là báo động giải trừ, người tới
không có vấn đề.
Nàng nhẹ nhàng thở ra, đặt Tiểu Khôi lại trên bàn đá, Tiểu Khôi không hề
cảm thấy gì, vẫn ngủ say khò khò, bộ dáng say sưa đó khiến Tần Du Du hâm mộ
một lúc.
Hay ngươi cứ hạnh phúc như thế, vốn dĩ không biết sầu lo là gì.
Lại một lúc lâu sau, cửa gỗ ở viện truyền đến mấy tiếng gõ lễ phép: "Du Du
mở cửa!" Là tiếng của Đại Chủy.
Trong lòng Tần Du Du vừa động: Chẳng lẽ là Phong Quy Vân đến?!
Bọn họ ở thành Tử Dạ không có người quen nào khác tìm tới mà có thể
được Đại Chủy hoan nghênh cả, hơn nữa đúng lúc hôm trước Đại Chủy đã vẽ lại