Tôi đứng bên cạnh Hàn Lỗi, im lặng nhìn vẻ mặt của anh. Hàn Lỗi liền
cười làm nũng với tôi một tiếng, tôi quả quyết quay đi không thèm nhìn.
Sáu cô gái tạm biệt nhau rồi khiêng mấy tên đàn ông về nhà, tôi hết sức khó
khăn khiêng Hàn Lỗi quă trên cái giường lớn ở nhà. Sau đó, tôi cầm lấy cái
khăn mặt ẩm ướt giúp anh lau hết bụi bẩn trên mặt, phát hiện gương mặt
của anh hóa ra chẳng bị gì, trừ khóe miệng.
Nhìn ra nghi vấn của tôi, Hàn Lỗi cười rạng rỡ, dùng giọng nói đắc ý hết
sức trẻ con trả lời: "Đây là qui định của bọn anh, không thể công kích
gương mặt tuấn tú của đối phương và nơi yếu hại, cho nên chúng ta đều là
nội thương không nhìn ra được cả, thế nào, tình hữu nghị của bọn anh rất
thần kỳ, rất đặc biệt đi."
Tôi hừ lạnh.
Đặc biệt? Thần kỳ? Căn bản là biến thái ấy chứ, nếu không làm gì có ai ra
cái ước hẹn mỗi năm một lần đến bồi dưỡng tình cảm theo cách này? !
Quả nhiên là hạng người thế nào thì người chơi cùng cũng thế ấy, rõ ràng
thoạt nhìn đều bình thường như nhau, thế mà hết lần này đến lần khác…
Cái này gọi là vật họp theo loài đúng không nhỉ?
"Bảo bối, em tức giận à?" Hàn Lỗi đột nhiên nhỏ giọng sợ hãi hỏi.
Tôi nhìn thoáng qua kẻ đang lộ ra bộ mặt vô tội kia, nở một nụ cười hết sức
ôn nhu nói: "Em làm sao có thể tức giận được với anh a? !"
"Đừng... Em cười như vậy…anh thấy hơi sợ…"
Tôi thu hồi nụ cười, mắt lạnh nhìn anh.
"Không bằng..." Hàn Lỗi đột nhiên cười đến là xán lạn. "Chúng ta chơi trò
hôn nhẹ đi!"