Tô Nguyệt Nghiên.
Nếu mẹ chồng đã đi thẳng vào vấn đề hỏi đúng nỗi lòng của chúng tôi thì
ba người còn lại cũng không có ý định già mồm cãi láo, cùng nhau ăn ý lộ
vẻ mờ ám, YY* cười gian.
(*YY: mờ ám)
Nhìn vẻ mặt dữ tợn của chúng tôi, gương mặt xinh đẹp của Tô Nguyệt
Nghiên càng đỏ hơn, cô cúi đầu vuốt vuốt ngón tay của mình, nhỏ giọng
ngượng ngùng khai: "Thật ra thì cũng không có gì, ngày thứ nhất anh ấy tới
tìm con thì bị con nhốt ở ngoài cửa, ngày thứ hai cầm lấy hoa hồng chạy
đến công tycon chắn cổng lại bị con đẩy ra, ngày thứ ba vừa chạy đến nhà
con... Vừa lúc người nhà của con cũng đi ra ngoài du lịch ... Sau đó bị anh
ấy mạnh mẽ kéo vào phòng ngủ... Bốn ngày bốn đêm..."
"Oa!" Tôi sợ hãi than, Hàn Ti nhã nhặn dịu dàng lại có thể... Quả nhiên là
người không thể xem bề ngoài a.
"Hừ hừ!" Hàn Mẫn cười hừ hừ.
"Bốn ngày bốn đêm! Mãnh liệt quá!" Hàn Tuệ vẻ mặt đầy hâm mộ nói.
"Quả nhiên là con trai của tôi mà!" Mẹ chồng cười to. "Nó dùng cà vạt
không?"
"..." Tô Nguyệt Nghiên đỏ mặt không đáp.
Về phần Hàn Ti rốt cuộc có dùng hay cà vạt hay không, xem ra cũng chỉ có
người trong cuộc biết.
Chuyện muốn biết cuối cùng cũng được biết, mẹ chồng tôi hài lòng phủi
tay, ý bảo mọi người tan họp, vẻ mặt khẩn cấp muốn chạy trở về phòng
khách tiếp tục cùng tiểu tử nói chuyện.