Không giải thích hoàn hảo, Chiến Bắc Liệt lại mây đen che mặt, trong
mắt nổi lửa.
Hắn sao không nhìn ra quan hệ chủ tớ, cái hắn chân chính để ý là thái độ
Lãnh Hạ, nàng xem hắn như người qua đường không có giá trị.
Chiến Bắc Liệt oán hận nhìn ‘gà mái’ Lãnh Hạ đồ sộ che chở gà con:
“Tốt lắm! Chung Thương, dẫn hắn đi quan doanh, chiếu cố cho tốt…….
Thủ hạ của Vương phi không thể vô năng, làm mất mặt Chiến thần ta!”
Chung Thương nháy mắt mấy cái, xác định mình khôn có nghe sai,
Vương gia cũng có lúc trẻ con như vậy.
Lãnh Hạ suy tư hổi lâu: “Tốt! Mai bắt đầu”
Một câu này khiến Chiến Bắc Liệt sảng khoái, vừa lòng cười ha ha.
Thiểm Điện túm tay áo Lôi Minh nhỏ giọng hỏi: “Vương gia sao vậy?”
Lôi Minh trừng mắt trả lời: “Ngươi hỏi ta? Còn tưởng sống mái với
Vương phi”
Lâm Thanh ai oán than thở: “Liệt vương sao không giống với truyền
thuyết?”
Lãnh Hạ khiêu mi: “Truyền thuyết?”
Hắn nghe Lãnh Hạ hỏi hưng trí khát khao nói: “Đúng vậy, Đại Tần
Chiến thần a! Chính là thần thoại của chúng ta! Mười bốn tuổi lãnh binh
chinh chiến sa trường, bách chiến bách thắng, mười lăm tuổi dẫn mười vạn
binh lấy ít thắng nhiều bức lui hai mươi vạn binh mã Bắc Yến, mười sáu
tuổi đánh cho Đông Sở hoa rơi nước chẩy, mười tám tuổi chỉ huy quân đánh
Nam Hàn đoạt bốn tòa thành, hai mươi tuổi làm cho Tây Vệ hai tay dâng đệ
nhất mỹ nữ………..”