Cuồng Phong vui mừng chảy lệ: “Đây tuyệt đối là bước tiến nhanh nhất
trong lịch sử.”
Lôi Minh không nói gì thở dài, bĩu môi: “Nhìn gia chúng ta kìa, quá
kích động,…….”
Lãnh Hạ bị Chiến Bắc Liệt ôm, khóe môi gợi lên một độ cong lặng lẽ,
nhắm mắt lại che giấu con ngươi tràn đầy ý cười, ừ, cho hắn ôm thử đi.
Chiến Bắc Liệt miệng cười rộng đến tận mang tai, mặc kệ việc dọa mọi
người, ai cũng đều thấy sốc, đây là Đại Tần Chiến thần thiết huyết sao?
Đột nhiên, cửa thành ở phía trước bỗng xôn xao, ồn ào, hai người ngẩng
đầu nhìn ………
Một nhóm nam tử cưỡi ngựa, mặc trang phục ngoại tộc, khí thế bừng
bừng phi ngựa trên đường. Dân chúng đều kinh hãi lui về phía sau nhưng
vẫn có mấy người bị đụng phải, tiếng hài đồng khóc và âm thanh dân chúng
chửi bậy không ngừng vang lên khiến Chiến Bắc Liệt cau mày, tiếng nói
trầm thấp lạnh lùng: “Là Bắc Yến.”
Lãnh Hạ đuôi lông mày giương lên, còn một tháng mới tới Ngũ quốc đại
điển, Bắc Yến sớm như vậy đã tới rồi?
Nhóm người này cưỡi chiến mã Bắc Yến, thân hình cao lớn cường
tráng, làn da ngăm đen, mũi cao, mặc cẩm bào quý giá, còn khoác nửa
mảnh da thú, cực kỳ bưu hãn.
Một người đi đầu cưỡi một con ngựa màu đen cao lớn, khoác một mảnh
da hổ trắng, hắn quét mắt trên đường, liếc một cái liền nhìn thấy Chiến Bắc
Liệt và Lãnh Hạ, thúc ngựa về phía trước, đứng trước hai người cũng không
xuống ngựa, chắp tay, thanh âm khàn khàn có vài phần vênh váo: “Liệt
Vương gia, thật trùng hợp.”