Vú Trần bên cạnh mắt tinh, thấy cô tỉnh, vội ôm đứa bé lại gần, “Thiếu
phu nhân, cô nhìn xem, dáng dấp tiểu thiếu gia thật đáng yêu!”
Hoắc Nhĩ Phi ghét nhất mỗi lần vú Trần gọi cô là thiếu phu nhân, cô
phản đối vô số lần, luôn không có hiệu quả, cô liếc mắt nhìn cục cưng đang
“Chùn chụt chùn chụt” bú sữa bò, do dự có muốn ôm thằng bé một cái
không, đột nhiên nghĩ ra cái gì, “Có phải ác ma kia tới rồi không?”
Vú Trần ngẩn người, mới hiểu được ác ma trong miệng cô chính là nhị
thiếu, do dự gật gật đầu.
Hoắc Nhĩ Phi vừa tỉnh lại ngay cả quần áo cũng không kịp đổi vội
chạy ra ngoài, hai người vú Trần và vú Ngô có ngăn cản cũng không được.
“Anh có thể thả tôi rời đi.” Thư Yến Tả đang nói chuyện cùng Đoạn
Tử Lang không ngờ Hoắc Nhĩ Phi thình lình thốt ra tiếng từ phía sau, ngây
ngốc đi qua là lửa giận, người phụ nữ này có biết phân chuyện nặng nhẹ
không, kéo theo thân thể còn yếu đuối như vậy, định đi đâu, thật sự không
muốn sống nữa!
“Em không thể chờ đợi được như vậy!” Trong lời nói chứa lửa giận
như vẻ mặt.
“Tôi thực hiện lời hứa của tôi, anh cũng có thể tuân thủ lời hứa của
anh.” Hoắc Nhĩ Phi tái mặt, giọng nói vô cùng kiên định.
“Lời hứa! Thư nhị thiếu tôi còn ở đây, không thể thực hiện được!”
Giọng điệu lạnh lùng.
“Anh đồ khốn kiếp! Ác ma! Sao anh có thể nói chuyện không tính
toán gì hết! Chúng ta đã ký hiệp nghị!” Cảm xúc của Hoắc Nhĩ Phi rất kích
động.