“Ừ, tôi hiểu.”
“Cậu nhanh chóng gọi điện thoại cho mèo nhỏ đi, cô ấy nhất định rất
lo lắng, tôi thấy tin nhắn của hai người vẫn nhấp nháy không ngừng, xem ra
tim của mèo nhỏ bị cậu bắt sống rồi.” Đoạn Tử Lang khó có được trong
thời điểm nghiêm túc như vậy nói một câu đùa giỡn.
Thư Yến Tả trừng mắt liếc nhìn cậu ấy, đi ra ngoài gọi điện thoại.
Hoắc Nhĩ Phi đang ở trong nhà lên mạng vừa nhìn thấy là điện thoại
Thư Yến Tả gọi tới, vội tiếp nghe, “Phẫu thuật thành công không?”
“Chưa hoàn toàn thành công, đại ca anh ấy trở thành người thực vật.”
“Cái gì? Người thực vật? Tại sao có thể như vậy? Tuyết Nghê cậu ấy
có biết không?”
“Còn không biết, cô ấy ngất đi, hơn nữa có thai, tụi anh đều rất lo lắng
cho cô ấy.”
“Anh nói cậu ấy mang thai?” Hoắc Nhĩ Phi cực kỳ kinh ngạc, lần
trước Tuyết Nghê trở lại cũng chưa từng nói cho cô!
“Ừ, anh cũng vừa mới biết.”
“Em muốn đi nhìn Tuyết Nghê, bây giờ cô ấy chắc chắn rất yếu ớt.”
Hoắc Nhĩ Phi rất lo âu nói.
“Được, anh lập tức book vé máy bay cho em, em cũng đừng quá lo
lắng, anh đến sân bay đón em.” Thư Yến Tả cũng biết mèo nhỏ có thể qua
bên cạnh Tuyết Nghê đó là không thể tốt hơn.
Lucus nghe nói mẹ muốn ra ngoài mấy ngày, lập tức chu môi lên, vì
sao lại không dẫn theo bé đi, chẳng lẽ cha và mẹ len lén đi hẹn hò sao? Nếu
là như vậy, thế thì không làm bóng đèn nhỏ nữa.