Anh chính là chủ tịch tập đoàn Thư Á kiêm lão đại bang Viêm Ưng,
bá chủ hai nhà hắc bạch, người ta gọi là ác ma khát máu Thư Yến Tả.
“Lúc nào cũng có thể.” Nói chuyện là một người đàn ông nhếch miệng
lên nở nụ cười xao xuyến, tự có một vẻ tự nhiên khác, trong tròng mắt đen
chợt hiện ánh sáng rực rỡ chói mắt.
Anh chính là anh trai ruột của Thư Yến Tả, dịu dàng đa tình hoa hoa
công tử Thư Phiến Hữu. Cho dù ở đâu, luôn nở nụ cười die end anl eeq uyd
on câu hồn kiểu chiêu bài, mặc dù diện mạo không mê hoặc chúng sinh như
em trai, nhưng có một khí chất tuấn lãng khác, càng có kiểu cố chấp không
kiềm chế được, cũng mê hoặc rất nhiều phụ nữ thét chói tai ái mộ anh, diện
mạo di truyền từ cha nhiều hơn.
Thư Yến Tả bưng cà phê lên, uống một ngụm, để xuống, “Vậy thì tót,
xé chiều nay tới phòng làm việc của em, làm thủ tục bàn giao.”
“Không thành vấn đề, em trai thân ái của anh, đã lâu không gặp, em
chính là lạnh như băng vậy.” Thư Phiến Hữu cười đến vô hại.
“Anh hơi quản quá nhiều rồi.” Mắt phượng của Thư Yến Tả híp lại.
“Ôi! Em không thể phối hợp với anh một chút sao, nhất định lạnh như
băng vậy.” Thư Phiến Hữu cười đến rất bất đắc dĩ.
“Em còn có chuyện, đi trước.” Thư Yến Tả lạnh lùng đứng dậy, cũng
không quay đầu đi luôn.
Thư Phiến Hữu nhìn bóng lưng em trai rời đi, cười đến rất khổ sở,
đúng vậy! Tiểu Tả quả thật quá cực khổ, nó hận mình cũng là việc nên làm,
nếu không phải bởi vì anh không muốn đón nhận công ty nhà mình, tiểu Tả
cũng sẽ không sống khổ cực từ nhỏ như vậy.