Ngữ của mình rằng những kẻ kéo bè kết đảng như thế là để bao che nhau
cùng làm điều xấu. Trong lịch sử Trung Quốc, những nhóm chính trị quy
mô nhỏ thường bị gọi là ‘băng đảng’. Trong văn hoá Trung Quốc, những từ
như ‘cẩu đảng’, ‘băng đảng’, ‘kết đảng’… đều mang nghĩa xấu.
Vậy, tại sao lại xuất hiện ở Trung Quốc một tổ chức tự nhận là ‘Đảng Cộng
sản’, không những thế lại thâu đoạt chính quyền? Đảng Cộng sản Trung
Quốc xưa nay không ngừng rót vào tai người dân những thứ như: Nhân dân
Trung Hoa đã chọn Đảng, không có Đảng thì không có Trung Quốc hôm
nay…
Có đúng là dân tộc Trung Hoa đã chọn Đảng Cộng sản Trung Quốc, hay
Đảng là do cấu bè kết phái mà thành? Rồi họ bức bách nhân dân phải nghe
theo tuyên truyền của họ? Chúng ta hãy cùng lật lại lịch sử để tìm câu trả
lời.
Từ cuối đời Mãn Thanh cho đến đầu thời kỳ Dân Quốc (1911–1949), đất
nước Trung Hoa cổ xưa phải nếm trải biết bao chấn động từ bên ngoài và
cải cách lớn ở bên trong, xã hội hỗn loạn, người dân lầm than. Có nhiều
phần tử trí thức và sĩ phu yêu nước nung nấu hoài bão cứu nước cứu dân.
Nhưng trong nạn lớn của dân tộc, cái khó bó cái khôn, từ tâm lý thất vọng
đã dẫn đến tuyệt vọng. Có bệnh vái tứ phương, có nhiều người trong họ
nhìn ra hải ngoại mong tìm linh đan thần dược. Phương thức của Anh
không thành, rồi cách thức của Pháp cũng không đạt. Rồi họ chuyển sang
phương sách của Nga. Chẳng ngại thuốc độc mà chỉ sốt sắng mong sao nội
trong một ngày chấn hưng Trung Quốc.
Cuộc vận động 4 tháng 5 năm 1919 biểu hiện rất rõ tình cảnh bế tắc lúc bấy
giờ. Có người đề nghị chủ nghĩa vô chính phủ. Có người đề nghị đả đảo
giáo lý nhà Nho. Có người đề nghị du nhập văn hoá nước ngoài. Tóm lại,
họ có thái độ phủ định văn hoá Trung Quốc truyền thống, phản đối học
thuyết Trung Dung của Khổng Tử. Vì muốn đi tắt đón đầu, họ cho rằng cần
đạp đổ tất cả cái gì thuộc về truyền thống. Những phần tử cấp tiến này một
mặt không có phương sách cứu nước trong tay, nhưng mặt khác lại duy ý
chí và quá tự tin vào chủ thuyết của mình. Họ cho rằng trên thế gian này
không còn cách nào cứu chữa, và chỉ tự họ mới có thể tìm được phương