ĐÁ QUÝ KHÔNG NÓI DỐI - Trang 149

“Buồn cười chưa, những thứ đó không phải con nên có hay sao? Lẽ nào con
không phải con của cha?” Ánh mắt anh trở nên rắn rỏi, các ngón tay nắm
chặt lại, nhưng anh vẫn giữ phong độ và nụ cười nhạt như mọi lần.

“Mày không xứng. Mày đừng nghĩ ép Kelly thích mày thì ta phải công khai
thân phận của mày để nó từ bỏ ngay ý nghĩ đó. Cùng lắm là gả nó đi Na Uy,
ta không bao giờ công khai chuyện ta có người tình và con riêng đâu”. Ông
Anders tức giận nói rồi bỏ ra ngoài.

“Đợi chút”. Giọng Khưu Lạc không còn ấm áp nữa mà thay vào đó là cảm
giác lạnh lùng, khiến ông Anders phải dừng bước.

Anh lấy trong túi áo ra một cái nhẫn, anh nhìn nó một hồi, không có vết
xước gì, anh nói: “Mẹ nói đây là món quà hẹn ước năm xưa cha đưa cho
mẹ, mẹ để con giữ gìn nó, hy vọng một ngày khi nhìn thấy nó cha sẽ nhớ
đến mẹ. Tiếc là trí nhớ của cha quá kém!”. Anh mân mê chiếc nhẫn rồi đột
ngột ném nó ra ngoài hành lang: “Vậy thì, con cũng không cần nó nữa”.

Sự tức giận trên gương mặt ông Anders đã giảm đi một nửa, dường như nhớ
lại chuyện năm nào nên ông nhìn về phía hành lang nơi chiếc nhẫn đang
xoay vòng.

Khưu Lạc đóng cửa để ông ấy đứng bên ngoài, rồi anh nhẹ nhàng ngồi
xuống giường, gió biển mùa hạ thổi bay mái tóc lòa xòa.

“Hôm nay em mới biết anh là người máu lạnh như thế nào”. Cô đến sau anh
và nói: “Hóa ra là được di truyền”.

Trước mặt cô là ai đây? Một Khưu Lạc cao ngạo, máu lạnh và không cho
phép phản bội.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.