ĐÁ QUÝ KHÔNG NÓI DỐI - Trang 297

Hank dần dần nguôi ngoai sau cái chết của Ryan, ông rất ghét việc chữa trị
của vị bác sĩ tư nhân, mỗi lần thay thuốc là lớp da đó sẽ tróc ra, máu sẽ chảy
xuống theo góc trán. Ông nghĩ tới Sudaly tinh thông y thuật Ai Cập cổ, bèn
mời Sudaly tới chữa trị cho ông.

Sudaly lấy ra một lọ thuốc, nghiền nát thảo dược, trộn với một ít nước
thuốc, đắp chỗ thảo dược lên trên vết thương, sau đó chớp chớp đôi mắt
xinh đẹp, mỉm cười với Hank, “ba ngày sau vết thương sẽ khỏi hẳn”.

Quả nhiên, vết thương của Hank ba ngày sau liền khỏi, hơn nữa lại không
nhìn thấy bất cứ vết sẹo nào, đến dấu ấn mờ nhạt cũng không có. Hank
khen ngợi Sudaly hết lời trước mặt mọi người, Sudaly cúi đầu mỉm cười,
hàng mi dày rủ xuống, phủ lên lớp da trắng mịn trên khóe mắt.

Điều mà Thiên Hạ nhìn thấy trong nụ cười đó không phải là sự xấu hổ, mà
là sự lạnh lùng và ung dung.

Buổi tối ngày hôm đó, toàn thành phố bị mất điện, đầu mối nối liền với
nguồn điện dường như đã bị cắt đứt, cả thành phố rơi vào sự tĩnh lặng và u
tối triền miên, tựa như trở về thời đại ba nghìn năm trước.

Thi thoảng mất điện sẽ khiến người ta cảm thấy ngạc nhiên, nhưng trong
nháy mắt mà toàn thành phố mất điện thì quả thực hiếm thấy. Chính phủ
lệnh cho ngành điện phải mau chóng sửa lại hệ thống điện, nhưng cả ngày
trời đều không liên lạc được.

Chính trong bầu không khí u tối bao quanh, trên hành lang, tầng thứ ba của
khách sạn Windsor, bỗng một tiếng kêu thất thanh “Á” của mội người đàn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.