Ngoài phòng, gió mùa hạ khẽ thổi, ánh trăng nhu hòa chiếu sáng.
“Lạc Vũ, Phong Vô Nhai đánh Lý Huyền ra nông nỗi này, quốc vương
tất nhiên không thể không tức giận.” Nghiêm Liệt không có quay đầu lại,
chỉ đè thấp thanh âm nói.
Lạc Vũ nghe vậy, lại nhìn phương hướng mà Nghiêm Liệt đang muốn đi
đến liền hiểu rõ.
Hiệu trưởng là muốn tìm Hạo Tàng quốc vương nói chuyện đây mà.
Nàng lập tức gắt gao đuổi theo, nếu như quốc vương có thể lộ ra chút ít
tin tức của Đế Thích Thiên, như vậy cũng rất đúng lúc a.
“Lạc Vũ, vị vương giả kia tất nhiên có lai lịch không nhỏ đi?” Cùng
nhau sóng vai bước đi, Nghiêm Liệt đột nhiên nhìn Lạc Vũ nhẹ giọng nói.
Lạc Vũ nghiêng đầu nhìn Nghiêm Liệt, không đợi nàng trả lời, hắn lại
trực tiếp nói: “Quốc vương biết nhiều chuyện mà chúng ta không biết.
Trong khoảng thời gian này ta cũng vận dụng rất nhiều tâm tư tra xét
hắn, kết quả cũng không thu hoạch được gì.”
Nói đến đây thần sắc Nghiêm Liệt cực kỳ nghiêm túc, chậm rãi nói:
“Lạc Vũ, hiệu trưởng không có ý gì khác, bản tính của tên tiểu tử Mặc
Viêm không xấu, chỉ là tuổi hắn còn quá trẻ, nên bản tính không được trầm
ổn cho lắm.
Nếu như ngươi không muốn gả cho hắn, hiệu trưởng cũng không
khuyên can thêm cái gì.
Chỉ là, lời thật có chút khó nghe, vị tím tôn vương giả kia quả thật cao
thâm hơn Mặc Viêm không biết bao nhiêu lần, nhưng đi theo người như vậy
sẽ rất khổ cực.