nữa với nàng mà nói, tốc độ xuất kiếm của bọn họ quả thật không đủ
nhanh.
"Hí. . ." Hai hộ pháp Ảo ảnh cung hít vào một hơi lạnh, bọn họ ra
chiêu luôn luôn là vừa hiểm vừa nhanh, hôm nay cư nhiên bị Thượng Quan
Ngưng Nguyệt hình dung thành chậm chạp? Nếu không phải bởi vì vương
gia đứng bên cạnh nàng, bọn họ đã sớm bổ kiếm về phía nàng rồi. Nàng rốt
cuộc có tư cách gì nói ra những lời cuồng vọng như thế?
"Nguyệt nhi, bọn họ hình như không thừa nhận chiêu thức của mình
chậm nha." Hiên Viên Diễm lạnh nhạt quét mắt nhìn hai hộ pháp đang tức
giận, mở miệng chậm rãi nói. Hắn biết đối với việc Nguyệt nhi trở thành
cung chủ Ảo ảnh cung bọn họ sẽ không phục, vừa đúng lúc có thể mượn cơ
hội này để cho bọn họ xem một chút bản lĩnh của Nguyệt nhi.
"Bởi vì bọn họ còn chưa thấy ta xuất chiêu, nếu nhìn thấy rồi bọn họ
nhất định cam tâm tình nguyện." Thượng Quan Ngưng Nguyệt không chút
để ý quét mắt nhìn hai hộ pháp, sau đó mở miệng thản nhiên nói.
"Vậy thì mời vương phi chỉ giáo đi!" Hai tên hộ pháp lửa giận hoàn
toàn bộc phát, bọn họ bỗng chốc giơ kiếm trong tay lên, âm thanh lãnh lệ
nói.
"Thêm mười người nữa đi, nếu không. . . Các ngươi sẽ không có cơ
hội nhìn thấy ta ra chiêu như thế nào." Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhếch
môi ngạo nghễ cười, tròng mắt giễu cợt nhìn về phía hai gã hộ pháp. Các
ngươi cảm thấy ta không xứng làm Ảo ảnh cung chủ sao? Vậy ta sẽ để cho
các ngươi biết, các ngươi thật ra không xứng làm thủ hạ của ta.
"Ngươi. . ." Hai hộ pháp tức đến sắp ói máu, lời của nàng rõ ràng là
hoàn toàn khinh thường bọn họ.
"Các ngươi mười người đi! Nhớ, cố gắng chống đỡ một lát, nếu không
mặt mũi của bổn vương cũng mất hết." Hiên Viên Diễm mở miệng nói