Hai tay bắt chéo, lông mày nhíu chặt, Thượng Quan Ngưng Nguyệt nở
nụ cười thật sâu hỏi: "Diễm cho rằng ai là người sau màn vạch ra vở kịch
trì hoãn này đây?"
" Sáu phái, bảy bang, tám trang, chín cốc đều chịu ơn của Cái Bang.
Vì vậy......"
Hiên Viên Diễm cười nhẹ một tiếng, trả lời từng câu từng chữ: "Trong
thiên hạ, có thể khiến sáu phái, bảy bang, tám trang, chín cốc vâng lệnh
nghe theo, vì để thành công mời chúng ta dự tiệc, không tiếc phá hủy hình
tượng uy nghiêm ngày xưa, dieendaanleequuydonn trình diễn tiết mục quấn
quít bám chặt lấy, ngoại trừ người của Cái bang chúng ta ra, sợ rằng không
người nào có thể làm được!"
Thượng Quan Ngưng Nguyệt giương cao mày, chậm rãi nói: "Các
môn phái rất rõ hành tung của chúng ta như lòng bàn tay. Mà, đường đi đến
Linh cung, trong Cái Bang chỉ có một người biết, người đó chính là soái lão
đầu!"
"Cho nên, các môn phái liên tục mời tiệc, nếu thật là vở kịch đã bố trí
tốt. Như vậy, người sau màn vạch ra vở kịch trì hoãn hẳn là Soái lão đầu
không thể nghi ngờ. Nhưng......"
Hiên Viên Diễm kéo dài tiếng nói, lông mày nhăn lại, chậm rãi mở
miệng, bật ra tiếng vô cùng nghi ngờ.
"Chúng ta đi đến Linh cung, là vì cướp lấy thánh hoa và thánh thảo.
Thánh hoa và thánh thảo rất quan trọng với ta, soái lão đầu biết rất rõ. Vì
vậy, đối với việc soái lão đầu phía sau màn thao túng tiết mục làm trì hoãn
chúng ta đến Linh cung, ta thật sự nghĩ mãi không xong!"
"Có lẽ......"