Thật ra thì nàng cũng không phải không muốn nói, chỉ là viên đá thủy
tinh mà mẫu thân đã qua đời để lại vì sao có thể mở Địa Hạ Cung Điện, mà
máu của nàng vì sao đến sau khi trưởng thành mới có thể làm nó biến sắc,
trước mắt nàng vẫn không hiểu ra sao đây.
Hiên Viên Diễm nhíu mày, tròng mắt tập trung trên khuôn mặt
Thượng Quan Ngưng Nguyệt, tiếp cười đến phong tình vạn chủng: "Nguyệt
nhi nếu lựa chọn giữ bí mật, nhất định là có nguyên nhân, ta sẽ tôn trọng ý
kiến của Nguyệt nhi."
"Vậy nếu như ta nói cho ngươi biết, bảo vật trong Địa Hạ Cung Điện. .
. Nguyệt nhi muốn, ngươi sẽ thế nào đây?" Trên mặt Thượng Quan Ngưng
Nguyệt mặc dù tươi cười, nhưng trong mắt lại tỏa ra khí thế cuồng ngạo.
Nghe Thượng Quan Ngưng Nguyệt nói, nụ cười bên môi Hiên Viên
Diễm càng đậm. Lòng bàn tay cưng chìu vuốt ve đầu Thượng Quan Ngưng
Nguyệt, Hiên Viên Diễm đưa mắt nhìn thẳng mắt Thượng Quan Ngưng
Nguyệt, từng câu từng chữ nói: "Nếu Nguyệt nhi muốn bảo vật, ta liền đem
hết toàn lực mang đến tay Nguyệt nhi."
"Bảo vật này có thể xoay chuyển càn khôn, ngươi sẽ không sợ Nguyệt
nhi lấy được nó rồi, có lẽ sẽ bất lợi đối với ngươi sao?" Thượng Quan
Ngưng Nguyệt đôi mày thanh tú khẽ nhếch, sóng mắt trong veo lưu chuyển
nổi lên chút tà mị.
"Ta không sợ, bởi vì ngươi sẽ không." Hiên Viên Diễm cười càng rực
rỡ, ôm Thượng Quan Ngưng Nguyệt càng chặt, khẳng định nói.
"Đúng, ta sẽ không." Trên mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt cũng đầy
ý cười, thanh âm mềm mại đáng yêu trả lời. Được Hiên Viên Diễm hoàn
toàn tin tưởng, không chút nghi ngờ, trong nháy mắt trái tim Thượng Quan
Ngưng Nguyệt nóng lên.