ĐẶC CÔNG TÀ PHI - Trang 471

vào cửa đá màu sắc rực rỡ đối diện, nhất định phải phóng qua con sông
rộng lớn trước mắt.

Chân chính làm đám người Thượng Quan Ngưng Nguyệt tức giận, kỳ

thật là cái cầu trên sông, cái cây cầu này dĩ nhiên là từ sương mù hư ảo tạo
thành? Sương mù tụ lại thành cầu, rõ ràng chỉ có thể nhìn mà không thể đạp
a, điều này sao có thể làm người ta không nổi điên cho được?

Hiên Viên Diễm chân mày vặn chặt nhìn cây cầu, tay hắn bỗng nhiên

ngưng tụ một ít nội lực đánh về phía cái cầu hư ảo kia.

Nhưng mà, bị nội lực của Hiên Viên Diễm mạnh mẽ đánh vào, nó chỉ

nhẹ lung lay, vẫn chưa có chút dấu hiệu tản ra, nó vẫn như cũ ngạo nghễ
đứng đó.

Oanh một tiếng vang lên, Hiên Viên Diễm ngưng tụ mười phần nội

lực, ngoan cố đánh vào phía cây cầu kia. Nhưng mà, hết thảy vẫn như cũ,
sương mù màu trắng vẫn chưa phiêu tán, cây cầu vẫn ương ngạnh ngạo
nghễ đứng trên sông.

"Khụ. . ." Nhìn thấy Hiên Viên Diễm vận nội lực đánh cầu, đám người

Ảo Ảnh cung khóe miệng co rút, đồng thời mồ hôi lạnh chảy xuống bên
má, trong lòng âm thầm nói: vương gia a, giận thì giận, cũng không cần
tiêu hao nội lực vô ích chứ?

"Diễm, hay là chàng phát hiện cái gì?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt

cũng nhíu mày nhìn cây cầu kia, phút chốc nghiêng đầu đi, mở miệng hỏi
Hiên Viên Diễm.

Lần đầu tiên Diễm đánh vào cây cầu, nàng cũng nghĩ Diễm đang phát

tiết lửa giận. Nhưng là lần thứ hai Diễm vận nội lực đánh cây cầu, nàng
phát hiện có chút không thích hợp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.