điện." Lòng bàn tay thu lại hồng quang, thanh âm không chút độ ấm của
hoàng y nữ tử truyền đi trong gió.
"Kỳ nhi, chạy nhanh đi." Hoàng y nữ tử vừa dứt lời, Khương thái hậu
lập tức lôi kéo cánh tay Hiên Viên Kỳ, mặt đầy hoảng sợ túm Hiên Viên Kỳ
hướng tới cửa ra chạy như điên.
Còn Tiêu Hàn cùng Dạ Dật Phong xiết chặt nắm đấm, sắc mặt xanh
mét xem xét mười hoàng y nữ tử, bọn họ đồng thời quay người đi đến cửa.
Kỳ thực đối với thái độ kiêu ngạo cuồng vọng của Linh Cung, trong
lòng bọn họ vô cùng khó chịu. Nhưng họ biết rất rõ, bọn họ không có khả
năng trêu chọc người của Linh Cung. Cho nên, hiện tại bọn họ chỉ có thể đè
nén nội tâm vô cùng phẫn nộ, lựa chọn yên lặng rời khỏi địa hạ cung điện.
"Thụy vương, Vô Ngân công tử, hai người các ngươi vì sao còn chưa
cút xa nơi đây? Hay là. . . Các ngươi không muốn sống, muốn cùng
Thượng Quan Ngưng Nguyệt đến hoàng tuyền?" Hai mắt hoàng y nữ tử
lạnh lẽo nheo lại, xem xét Hiên Viên Diễm cùng Vô Ngân công tử vẫn
đứng yên tại chỗ, không có chút dấu hiệu muốn rút lui nào.
Nâng tay đẩy một đám tóc ra sau, Hiên Viên Diễm không trả lời hoàng
y nữ tử, nhưng mà hai tròng mắt hắn lại để lộ ý cười yêu dã cùng sát khí.
๖ۣۜDiễnđàn๖ۣۜLêQuýĐônVô Ngân công tử khẽ hé môi, ôn nhu như nước
trả lời: "Nghe nói đường xuống hoàng tuyền có rất nhiều hoa nở rộ xinh
đẹp, ta nghĩ phong cảnh ở đó hẳn là làm người say mê. Nếu hôm nay thật
sự bị các ngươi đưa xuống suối vàng, không phải đúng dịp có thể thưởng
thức cảnh sắc xinh đẹp sao?"
"Tuy lấy mạng hai ngươi không phải là nhiệm vụ của chúng ta hôm
nay, nhưng mà các ngươi đã cố ý muốn cùng Thượng Quan Ngưng Nguyệt
đến hoàng tuyền, Linh Cung cũng rất thích ý thành toàn tâm nguyện thưởng