ngọc tỷ hạ ấn ký trên đó. Bây giờ hai vị thái tử chỉ cần lấy ra con dấu, hạ ấn
ký của thái tử, sau đó lấy đi một phần hiệp nghị là được."
"Hiện tại, hai vị có thể lấy con dấu thái tử ra rồi chứ?" Thượng Quan
Ngưng Nguyệt yêu dã cười, mở miệng nói. Bốn phần hiệp nghị này là nàng
lặng lẽ gạt Diễm, phân phó Thanh Báo đi tìm hoàng đế Hiên Viên Ly sắp
xếp tốt.
"Khụ. . . Con dấu đúng là tùy thân mang theo, nhưng mà thật không
đúng dịp, quên mang mực đóng dấu rồi." Dạ Dật Phong từ trong ngực lấy
ra con dấu của thái tử Thương Nguyệt, trong lòng không khỏi sâu kín thở
dài. Thượng Quan Ngưng Nguyệt này, ngay cả hiệp nghị cũng đã thảo sẵn?
"Thương Nguyệt thái tử quên mang mực đóng dấu a? Không sao, chìa
tay ra, ta lập tức biến chút mực đóng dấu độc nhất vô nhị cho ngươi." Hai
mắt Thượng Quan Ngưng Nguyệt xoay chuyển, ý cười trên mặt càng đậm.
die»ndٿanl«equ»yd«on"Biến?" Dạ Dật Phong thật cẩn thận chìa tay
trước mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt, đồng thời cảm giác lạnh sống
lưng. Vì sao hắn lại cảm thấy khuôn mặt tươi cười của nàng, tựa hồ ẩn chứa
sự tàn lãnh chứ?
Thượng Quan Ngưng Nguyệt phút chốc nâng cổ tay lên, nhẫn băng
thiết nhẫn đột nhiên nở rộ cắt qua mu bàn tay của Dạ Dật Phong. Dạ Dật
Phong cảm giác được mu bàn tay truyền đến từng đợt đau nhức, ngửi được
mùi máu tươi.
"Ngươi, ngươi, ngươi. . ." Máu đỏ tươi từ mu bàn tay chảy ra, giống
như đậu nành nhỏ giọt xuống đất, Dạ Dật Phong nghẹn họng trân trối nhìn
Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Trước khi nàng ra tay, có thể trước báo cho
mình một tiếng không?
"Lấy máu tươi thay mực đóng dấu, càng thể hiện thành ý ký kết hiệp
nghị của Thương Nguyệt quốc. Nhanh lấy máu ngươi thay mực đóng dấu