dẫn ba mươi vạn tinh binh chặn ở sườn núi, lại vẫn không thể vây khốn
Hiên Viên Diễm."
Khẽ xoay xoay ly rượu trong tay, Khương thái hậu hừ lạnh một tiếng
nói: "Hai thái tử đều không phải chỉ có hư danh, chẳng qua là Hiên Viên
Diễm thông minh hơn thôi."
Ngay cả bà cũng có thể đoán được hai thái tử sẽ dẫn tinh binh chặn ở
sườn núi, người thông minh tuyệt đỉnh như Hiên Viên Diễm sao có thể
không tính đến chứ? Hiện tại nếu hắn đã thuận lợi đi Hổ Báo Doanh, nhất
định là như bà đã dự đoán, trước đó hắn đã đào một thông đạo để xuống núi
rồi đi?
Hiên Viên Kỳ nhấc bầu rượu lên, rót đầy chén cho Khương thái hậu,
thật cẩn thận hỏi ra nghi hoặc trong lòng: "Mẫu hậu, nhi thần có một
chuyện không hiểu rõ. Người đã điều động tất cả tướng sĩ của Huyền Sư
Doanh, vì sao không chủ động đi đánh Hổ Báo Doanh của Hiên Viên Diễm,
mà lại án binh bất động chứ?"
Nếu đến Hổ Báo Doanh trước Hiên Viên Diễm, dẫn đầu đội quân dũng
mãnh của Huyền Sư Doanh, vậy chẳng phải phần thắng sẽ lớn hơn sao?
Hắn vẫn lo lắng thúc giục mẫu hậu, nhanh hạ lệnh xuất binh bao vây giệt
trừ Hổ Báo Doanh, nhưng câu trả lời của mẫu hậu vĩnh viễn chỉ có một
chữ, chờ.
Chờ, chờ cái quỷ gì a? Hiện tại là thời cơ tốt, không để các tướng sĩ
của Huyền Sư Doanh xuất chiến, mà còn phải đợi Hiên Viên Diễm cùng Hổ
Báo Doanh của hắn xuất hiện. Một khi có Hiên Viên Diễm chỉ huy, muốn
đối phó Hổ Báo Doanh không phải khó càng thêm khó sao?
Khương thái hậu mở miệng nhấp một ngụm rượu, hơi nhướng mày
nhìn Hiên Viên Kỳ nói: "Ngươi nha, luôn gấp gáp như vậy. Những gì ai gia
đã nói với ngươi, đều trở thành gió bên tai sao? Nóng vội ăn không được