đến đây, chỉ sợ chúng ta muốn tránh cũng không thể a."
"Hoảng cái gì mà hoảng? Khương thái hậu nếu đã chuẩn bị ánh lửa
xinh đẹp như thế cho chúng ta, các ngươi phải bình tĩnh hảo hảo thưởng
thức một phen." Thượng Quan Ngưng Nguyệt yêu dã nhếch môi, lười
biếng dựa vào Hiên Viên Diễm, cười cười nhìn trận hỏa trước mắt.
"Nguyệt nhi nói rất đúng, mọi người không ngại nhàn nhã thưởng thức
đi, trăm ngàn lần đừng cô phụ dụng tâm lương khổ của Khương thái hậu."
Hiên Viên Diễm không chút để ý quét qua ngọn lửa, lạnh nhạt nói.
"Hí. . ." Trong nháy mắt vô số tiếng hít khí vang lên, khóe miệng
chúng tướng sĩ Hổ Báo Doanh run rẩy nhìn về phía Hiên Viên Diễm cùng
Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
Đây là cái tình huống gì a? Trong trường hợp nguy hiểm như thế,
vương gia và tiểu vương phi còn bảo bọn họ tĩnh tâm thưởng thức lửa?
Di●ễnđànL●êQuýĐ●ôn.Trận hỏa này tốc độ như sét đánh, lan ra theo
bốn phương tám hướng tập kích đến, cho dù bọn họ đều là những người
dũng mãnh thiện chiến, nhưng đối mặt với biển lửa vô tình, cũng chỉ có thể
rơi vào kết cục trốn không thể trốn, tránh không thể tránh a?
Hoàn toàn không nhìn tới nghi hoặc trong mắt các tướng sĩ, Hiên Viên
Diễm nắm lấy eo nhỏ của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, mở miệng cười
nói: "Nguyệt nhi, tướng sĩ Hắc Ưng Doanh của tướng quân phụ thân của
nàng đợi lâu như vậy, rốt cục có thể hoạt động gân cốt rồi."
Hai mắt Thượng Quan Ngưng Nguyệt xoay vòng, thản nhiên cười trả
lời: "An bài các tướng sĩ Hắc Ưng Doanh ở trên núi hoạt động gân cốt,
càng làm cho thể xác cùng tinh thần khỏe mạnh, tướng quân phụ thân thực
nên thay các tướng sĩ Hắc Ưng Doanh cảm tạ chàng một phen."