ĐẠI ĐƯỜNG TỬU ĐỒ - Trang 199

Một làn gió mát lành thổi qua, thiếu nữ nhẹ nhàng hất mấy sợi tóc rối

trên trán mình, vừa quay đầu sang nhìn liền kinh hô:

- Ô, Tiêu lang, cái trán của chàng…

Tiêu Duệ giơ tay sờ sờ vết sưng trên trán vừa mới phát sinh sau trận “ẩu

đả” với đứa con trai phú gia Sơn Nam Đạo. Trước mắt hắn lại hiện lên đôi
mắt mê đắm của Ngụy Minh Luân, nhưng giây lát sau lại biến thành một
đôi mắt gấu mèo, tâm tình hắn trở nên vui vẻ, cười ha hả:

- Ngọc Hoàn, vừa rồi vô ý bị chó đụng phải một chút, không sao đâu…

Thiếu nữ tuy rằng vẫn mê hoặc trong lòng, sao lại bị chó đụng phải tận

trên trán chứ, nhưng nàng vẫn không hỏi tiếp mà chỉ lặng lẽ đưa chiếc khăn
tay thơm ngào ngạt của mình cho hắn nói:

- Lau mặt đi, nhìn chàng này, cả mặt mũi đầy bụi đất.

Tiêu Duệ cười nhận lấy chiếc khăn tay của thiếu nữ, lỗ mũi liền ngửi

thấy mùi hương thơm nức mũi, rất tương tự với mùi thơm sâu kín của cơ
thể thiếu nữ. Người Đường rất thích xông trầm hương, ở những năm Trinh
Quán Khai Nguyên này, đó được coi là một loại thời thượng. Không chỉ có
nữ tử xông trầm hương mà nam tử cũng xông, đặc biệt là văn sĩ và quý tộc
thì càng xông nhiều hơn. Nếu trên người nào đó mà không ngửi thấy mùi
hương, vậy người đó tất nhiên chỉ là thường dân thấp kém, phải lao động
nặng nhọc nên mới đổ mồ hôi.

Hắn đang định hỏi thiếu nữ dùng là trầm hương Quế hoa tán của Thục

hay là Lăng ba yên của Giang Nam, hay là Hồ nhi túy của Ba Tư nhập
khẩu, đã thấy khuôn mặt xinh đẹp thâm tình của thiếu nữ càng tươi sáng
dưới ánh mặt trời, trong mắt phát ra nhu tình vô hạn khiến người ta mê say.
Tâm thần hắn rung động, hồn nhiên quên mất cả câu hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.