thật sự là Lan Đặc.
Ta ôn nhu nói: “Đừng sợ, đừng có phản ứng mạnh quá, ta là Lan Đặc.
Âm Phong bị ta giết rồi, bây giờ ta chỉ giả làm hắn thôi.”
Đái Thanh Thanh kiều khu lại run rẩy nói: “Lan Đặc! A! Lan Đặc! Cuối
cùng chàng cũng tới rồi.” Tiếp đó chấn kinh nói: “ Chàng làm sao mà giấu
được Tú Lệ yêu nữ?”
Ta nói: “Hà tất phải giấu nàng ta, nàng ta là người của ta rồi, nhớ lấy!
Bây giờ ta đang đóng giả làm Âm Phong tà dâm vô bỉ, nàng ngàn vạn lần
đừng có lộ ra kẽ hở nào đấy. Sớm mai ta phải khởi hành đến Phong thành
của tiểu Phong Hậu rồi.” Tiếp đó lại lộ ra dáng vẻ của Âm Phong tà dị cười
nói: “Tối nay ta muốn chơi đùa thỏa thích với nàng, có phản đối không?”
Đái Thanh Thanh vừa vui mừng vừa xấu hổ nói: “Không phản đối!"
Trong lòng ta nóng lên nói: “Nàng cần tung tin ra, phóng đại hành vi
dâm đãng của ta, cứ như vậy, ai dám hoài nghi thân phận của ta.”
Lúc này xe ngựa đã dừng lại. Thì ra đã đến trước cửa của chính cung.
Đái Thanh Thanh mượn cớ có chuyện quan trọng cần thương thảo với
Tú Lệ cho nên đã thủ tiêu tất cả yến hội.
Chúng ta lưu lại trong hậu cung, hưởng thụ sự thoải mái sau hành trình
gần trăm ngày gian khổ trên biển.
Khi gần tối, Đạm Như và Thanh Thanh hai người trở về hậu cung, tất cả
chúng ta tránh vào hội nghị sảnh, bên ngoài là Khôi Ưng và thập nhị du nữ
canh chừng.
Ta lột bỏ bộ mặt giả, cặp mắt thanh tú của Thanh Thanh sáng lên, bất
chấp ánh mắt của mọi người lao thẳng vào lòng ta, không muốn rời ra.
Chiến Hận thấy Đái Thanh Thanh xinh đẹp như vậy lại mang theo dị
quốc phong tình, nhìn đến không chớp mắt.
Vinh Đạm Như tức giận mắng: “Phải để tên Ngạ Lang ngươi giả làm
Âm Phong mới đúng, chỉ cần diễn lại chính bản thân ngươi, chắc chắn
không ai phát giác được.” Dừng lại một chút nàng nói tiếp: ” Hắc Xoa quốc
bây giờ tình hình vô cùng ác liệt, chàng sẽ nói cho Thanh Thanh biết nhé.”
Đái Thanh Thanh vẫn không nỡ rời khỏi vòng tay của ta, xấu hổ chào
hỏi mọi người, ta thừa cơ giới thiệu từng người một.