được phong, năm Thiệu Trị thứ 1 thì chết, mới có 9 tuổi, hợp tự ở đền Triển
Thân.
Hoàng tử Miên Khiết
Con thứ 63 của Thánh Tổ Nhân Hoàng Đế, mẹ là Tài nhân, họ Đỗ, sinh
năm Minh Mạng thứ 14, năm thứ 19 thì chết, mới có 6 tuổi, thờ ở đền Triển
Thân.
Hoàng tử Miên Ngụ
Con thứ 64 của Thánh Tổ Nhân Hoàng Đế, em cùng họ với Phong Quốc
công Miên Kiền, sinh năm Minh Mạng thứ 14. Lúc bé đĩnh ngộ khác
thường, tư chất hơn người. Lúc còn làm hoàng tử, ra mở phủ riêng, đến sư
phó học tập, không nói cười càn dỡ với ai, chỉ đam mê sách vở, ngày chăm
việc bút nghiên mà thôi. Mới lớn lên, gặp tang mẹ, công thương đau hết lễ;
lúc ấy ông bị bệnh đậu, vết mụn đau lắm nhân thế hình thế tinh thần sút
kém, cách ngày Quí nhân chết mới có 13 ngày thì ông mất. Khi ấy là năm
Thiệu Trị thứ 7, ông mới 15 tuổi, quan bộ Lễ cho là chết non nên không xin
cho tên thụy. Các tước công anh em cùng học, rất thương tiếc, bèn bàn
riêng với Tuy Lý Quận vương Miên Trinh. Miên Trinh nói: thụy là do ở
người trên cho, không phải dưới tạo ra được. Đời xưa phép đổi tên rất quan
trọng, từ hầu, bá, công, khanh, đại phu khi chết, đều dâng trạng mà xin ở
triều, bấy giờ mới giao xuống lễ quan đem bàn cùng các quan, đế lấy công
luận phải trái, sau mới ghi vào quốc sử, để mãi đời sau. Nay riêng đặt thụy
là không phải lễ. Các người đều nói rằng: Tiên vương đặt ra lễ cốt để răn
giữ về đại thể, còn như ở chỗ nên thêm bớt khinh trọng thì theo ở người ta,
lễ dẫu tinh vi, cũng không thể đủ từng người được. Trung hiếu là một
vậyông Ý đánh giặc ở đất Lang bị chết, người Lỗ muốn không làm tang lễ
tên Ý theo hạng trẻ con chết non. Khổng tử nói: biết cầm giáo mác để giữ
xã tắc, tuy muốn không theo tang lễ trẻ con chết non, chả cũng phải ư, sách
Hiếu kinh nói: để tang tuy thương xót đau khổ, nhưng không nên hủy hoại
thân mình đến nỗi chết, để hại tính mạng không phải là hiếu vậy. Thánh
nhân đặt ra lễ, tất có xót đến chỗ tệ hại. Về đời cuối, để tang mà làm được
như Cao Ngư (126), được mấy người, phần nhiều hoặc sinh ra tệ hại nữa.
Cho nên Tử Giả vì để tang hủy hoặc thân thể đến nỗi chết, kinh Xuân Thu